“Hai ba tháng?” Nam tử muốn bật dậy nhưng đã bị nàng nhấn xuống.
“Đừng vội, ta thấy long châu của ngươi đã vỡ nát, e rằng sau này ngươi đã vô duyên với tu luyện. Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta sẽ giúp ngươi trở thành một người bình thường không bệnh tật sau ba tháng.”
“Không phải chứ, vậy thì làm sao ta có thể báo thù!” Nam tử vùng vẫy nói.
“Hừ, lẽ nào Long tộc ngươi thật sự như lời đồn chỉ biết chém chém gϊếŧ gϊếŧ, người ta sơ ý chạm vào các ngươi, các ngươi liền diệt cả họ nhà người ta. Vậy khi nãy ta đá ngươi một cái, ngươi sau này diệt nhà ta không?” Nữ tử khó chịu cao giọng với tên tu la này.
“Ta... Chỉ là...” Nam tử ấp úng.
“Chỉ là lần này, người ta muốn gϊếŧ ta, ngươi thấy đó, bọn chúng còn ép ta phế long châu để chiến với chúng.”
Nhớ lại cảnh tượng bản thân bị bốn tên trọc đầu Đồ Long Phật vây hãm trong Khốn Long Trận mà tra tấn, đến mức phải tự bạo long châu để thoát ra nam tử phẫn uất không thôi.
“Vậy ngươi đã gϊếŧ chúng chưa?”
“Rồi.”
“Vậy thì coi như xong ân oán, bọn chúng đã yên nghỉ, ngươi thì yên phận làm người thường thôi” nữ tử đặt ngón tay lên trán nam tử, nàng nhìn xuống mặt hắn mà nói.
“Không được, kẻ chủ mưu đằng sau còn...” Nam tử giật lấy bàn tay trên trán hắn của nàng xuống mà nói, nhưng hắn còn chưa nói dứt câu, thì theo quán tính nàng đã ngã nhào xuống mặt đối mặt với hắn.
Nam tử thoáng có một chút kinh ngạc, nhưng chém gϊếŧ quen tay khiến hắn không dễ dàng mà động phàm tâm.
Nàng thâu tay lại rồi ngồi bật dậy, né tránh ánh mắt của hắn, trên gương mặt thoáng có phiếm hồng, nàng vội vàng đứng lên.
“Ngươi muốn đi đâu?” Thấy nàng tự nhiên chạy đến trước cửa cái, nam tử thắc mắc hỏi.
“Đi ngủ” nàng nói, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Nam tử thắc mắc: “Trời đã khuya như vậy rồi, một nữ tử như nàng chạy ra ngoài rừng núi mà ngủ sao?”
Dù biết nàng là tu sĩ, nhưng nam tử vẫn quan tâm nói vọng: “Bên ngoài lạnh lắm, vào đây đắp chung chăn với ta cho ấm này.”
Nữ tử ở ngay giang phòng kế bên nghe được lời này của hắn, vừa tức lại vừa thẹn.
“Cô nam quả nữ ở chung phòng, còn kêu ta đắp chung chăn với ngươi, Long tộc các ngươi đều vô sỉ như vậy sao?” Nàng hờn giận nói trong họng.
Nhưng nam tử bên này thính giác nhạy bén nên nghe rõ từng câu chữ một, rồi đáp lại nàng không chút do dự: “Ừ, trên dưới Long tộc đều vô sỉ như vậy đấy, thế nào có muốn cùng ta đêm nay không?”
Nàng nghe xong mà đỏ hết cả mặt, cũng là không nghĩ đến hắn lại...
“Cút” Nữ tử tức giận quát lớn, nhiều năm hành y cứu người, chưa từng gặp qua kẻ vô sỉ nào như hắn.
“Được rồi nếu không qua thì ta tự... Há há...” Nói chưa được trọn câu thì nam tử đã mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, hắn cũng đã yên tâm hơn khi nàng ta bên kia cũng có một giang phòng, chứ không phải ngủ ngoài trời.
“Ta bị gì vậy nè, lại lo cho cô ta, ừm cứ coi như là cảm kích ơn cứu mạng của cô ta đi há há!”
Bên này nữ tử đỏ bừng gương mặt, yên tĩnh trong giây lát khó hiểu cùng ngượng ngùng, nàng bất giác nằm quay ra giường, trùm kín chăn mà bực dọc: “Hắn không phải định tự... Đấy chứ! Trời ta nghĩ cái gì vậy nè!?.. Tên khốn này tại sao lại gieo mấy cái đó vô đầu ta...a a!?”
“Ta gieo cái gì vô đầu ngươi, ngươi nói coi, mà quay đi quay lại ta còn chưa biết tên ngươi? Ngươi tên gì, để sau này ta biết sau này còn diệt cả nhà ngươi nữa?” Nam tử nói vọng qua phòng của nữ tử.
Nàng bên này muốn giả như không nghe mà nằm im re, nhưng nam tử cứ lải nhải miết nàng cuối cùng cũng chịu không nổi nữa mà bật dậy, tức tối chửi vọng qua phòng hắn:
“Im coi con rồng thối, ta tên Thánh Thảo Vy!”
“Ừm, ta tên Ngao Bách sau này sẽ là hung thủ diệt cả nhà ngươi.”
“Ngủ đi con rồng thối!” Thánh Thảo Vy tức giận quát lên.
“Ngủ ngon Thánh Thảo Vy.”
“Ách!” Nhất thời ngốc trệ, vội trùm chăn qua đầu Thảo Vy cảm thấy ban nãy bản thân hơi quá lời.
Nhưng nàng vừa nhắm mắt, Ngao Bách ngay phòng bên liền lên tiếng: “Mơ thấy ta diệt cả họ nhà cô hắc hắc!”