Hoá Thương Hải

Chương 3: Thịnh nộ

Một lão khác không nhịn được mà khụy gối trên không, trợn mắt nhìn Khốn Long Trận dần vỡ nát, đồng nghĩa với việc họ phải chết. Cả một vùng trời vàng kim sáng rực đẹp như pháo ngày tết, nhưng đối với bốn tên tăng tử bọn họ mà nói, đó là vẻ đẹp của sự sợ hãi và cái chết.

Chân Long nộ thiên địa rung.

Cao chín vùng trời, Chân Long hoá ra chân thân thật sự của nó, chỉ thấy lúc này cơ thể nó trở nên khổng lồ to lớn gấp mười lần lúc nó bị vây khốn trong trận.

Răng rắc...

Ầm ầm...

Khí tức của Chân Long bạo phát dẫn đến không gian xung quanh lan tràn những vết rách.

Thời khắc này, Chân Long đưa mắt nhìn xuống bốn tên cao tăng, chúng bất giác rơi từ trên không xuống sơn thủy bên dưới.

Ầm...

“Tại... Tại sao!? Ta lại có cảm giác sợ hãi tận linh hồn như vậy!?” Một tên cao tăng phơi thân nơi mặt đất, ngước lên nhìn lấy lòng bàn tay đang run rẩy của mình mà nói. Nhưng không chỉ có bàn tay, mà cả cơ thể, đến nguyên thần, linh hồn hay thậm chí là chân ngã của hắn đều run lẩy bẩy.

“Đây là cảm giác bị hung thú hồng hoang nhìn trúng sao!?”

Chân Long trên trời cao hướng bốn tên cao tăng di chuyển đến, cơ thể của nó khẽ động, chà sát vào hư không khiến không gian nơi đó nứt vỡ.

Móng vuốt của nó gõ nhẹ vào hư không, không gian nơi đó lập tức sụp lún.

Toàn thân Chân Long thoát ẩn thoát hiện trong hỗn độn vân khí, khi nó còn cách sơn thủy bên dưới trăm dặm, hư không nơi đó đã bắt đầu vặn vẹo, rồi bỗng nứt vỡ mà từng mảng từng mảng lớn sụp lún xuống.

Bốn tên cao tăng thấy vậy nhanh chống đứng lên, chạy thoát.

“Bọn họ thất bại rồi!” Tại Tây Phương, một lão tăng ngồi trên liên toạ mở miệng nói.

Lão râu dài đối diện than thở: “Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của con nghiệt súc này rồi!”

“Thời khắc mấu chốt lại bóp nát long châu, từ nay nó không chết cũng tàn tật, bấy giờ để ta giải thoát cho nó vậy!”

“Phật Quân từ bi, nghiệt long gây hại chư thiên chúng sinh đồ thán vậy mà ngài lại chọn để nó được giải thoát, thật khiến chúng sinh khâm phục!” Một lão cao tăng trong số mười hai vị cao tăng nơi đây lên tiếng nói.

“A Di Phật.”

Chân Long từng bước áp sát nơi sơn thủy hướng bốn tên tăng tử bỏ chạy, bọn chúng thoi động một thân linh lực, thúc đẩy tốc độ đến cực điểm, nhanh như thiểm điện mà chạy thoát, nhưng khi nhìn xuống sơn thủy bên dưới vẫn thấy tối ôm màu sắc.

“Cái... Cái gì!?”

Trời vẫn còn chưa tối, chỉ là Chân Long vẫn còn ngay trên đầu bọn chúng.

Bấy giờ bốn người ý thức được sẽ không chạy khỏi được Chân Long phía sau nên dừng chạy, quay lại nhìn.

Không nhìn thì thôi, chứ nhìn rồi bọn chúng có muốn chạy nữa cũng không được.

Phía xa chân trời, khủng lồ đầu rồng bên trong hỗn độn vân hướng chúng bay đến.

Khí thế này khiến bốn người trực tiếp chôn chân tại chỗ, không thể nhúc nhích chỉ có thể run rẩy tận linh hồn mà chờ chết.

Chân Long tiến lại gần, trong mắt nó bây giờ, bốn tên này còn chưa to bằng một hạt cát. Từ từ mở toang chiếc miệng như chậu máu của mình, Chân Long gầm lên một tiếng, trực tiếp âm ba khiến bốn tên trước mũi nó, chết đến cặn cũng không còn mà để lại.