Bất ngờ là, mấy năm trước chuyện tình cảm của cậu cả nhà họ Trì với một cô gái, từng gây xôn xao dư luận.
Sau đó cô gái kia đột ngột rời đi, cậu cả nhà họ Trì đã phát điên một thời gian.
Vì chuyện này, tất cả mọi người đều mặc định cậu cả nhà họ Trì thích con gái, nhưng giờ sao đột nhiên lại liên hôn với cậu chủ nhà họ Du rồi?
Nhưng chuyện này nói bất ngờ cũng không quá bất ngờ.
Nếu không phải mấy năm trước xuất hiện cô gái kia, thì mối quan hệ giữa nhà họ Trì và nhà họ Du, cũng là hai nhà có khả năng liên hôn nhất.
Du Thù cũng không muốn liên hôn, nhưng không còn cách nào khác.
Ba mẹ anh lấy sự nghiệp của anh ra uy hϊếp, nếu không đồng ý liên hôn thì sẽ anh phải lui về kế thừa gia nghiệp.
Du Thù suy đi nghĩ lại, vẫn là đồng ý,
Anh thật sự không có hứng thú với việc kinh doanh, cũng không có đầu óc kinh doanh.
Hơn nữa, nghĩ đến tình huống của Trì Yến, tám chín phần cũng là bị gia đình ép buộc.
Như vậy cũng tốt, hai người đều không muốn, đến lúc đó cũng dễ nói chuyện. Sau khi kết hôn không can thiệp vào cuộc sống của nhau, duy trì hôn nhân hình thức là được.
Còn về sau... ... ...
Chuyện đó để sau này rồi tính.
Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tối hôm trước ngày cưới, điện thoại của nhà họ Du gọi đến.
"Du Thù, con đang ở đâu? Ngày mai là tổ chức hôn lễ rồi, con đừng nói với ba là con vẫn còn ở cái đoàn phim chó má nào đó của con đấy nhé?"
Du Thù nghe lời lẽ thô lỗ của ông ba ruột, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Không có, con đang ở căn hộ."
"Bây giờ con còn ở cái căn hộ rách nát đó làm gì? Còn không mau về chuẩn bị?"
"Không cần đâu, con ở đây cũng vậy, ngày mai con sẽ đến hiện trường đúng giờ, ba yên tâm. Chuyện con đã hứa với ba thì nhất định sẽ làm được."
Lời Du Sùng Diệu còn chưa kịp nói đã bị câu nói của Du Thù chặn lại, cũng sợ mình ép quá, Du Thù sẽ đổi ý.
"Ngày mai đến khách sạn sớm một chút, mẹ con đã hẹn stylist rồi."
"Con tự có... ... ..."
"Du Thù, bây giờ ba đang nói chuyện tử tế với con đấy."
Du Thù khựng lại, lần nữa thở dài, "Dạ, con biết rồi."
Cúp điện thoại, Du Thù ngã người xuống giường, cảm thấy việc này còn mệt mỏi hơn cả việc thức đêm để quay phim.
"Thôi được rồi, chỉ một ngày thôi, cắn răng chịu đựng là qua." Du Thù tự an ủi mình.