Năng Lực Chế Tạp, Dùng Được Là Được

Chương 7: Mưu Tính

Hồng Quảng đưa tay nhận lấy, cảm thấy không đúng lắm, nhìn kỹ thì ra trong tay là hai tấm thẻ.

Một cái khác là thẻ xanh có hoa văn quen thuộc, bên dưới có hai chữ ‘hấp thụ’ được viết bằng nét chữ thanh tú.

Hồng Quảng sững sờ.

Tấm thẻ này là tấm thẻ mà Trì Vân Tố đã sử dụng lúc trước, tấm thẻ hấp thụ sát thương laser trong phòng, trong xã hội mà năng lượng là phương thức tấn công chủ yếu này, tấm thẻ hấp thụ là tấm thẻ phòng thủ cực kỳ hiếm có.

Bản thân Trì Vân Tố cũng chỉ có một cái, luôn mang theo bên mình, không đưa cho ai, lý do là nghiên cứu luôn có rất nhiều tổn thương bất ngờ.

Nhưng bây giờ Trì Vân Tố lại đưa tấm thẻ này cho hắn.

“Lô Vĩ……” Hồng Quảng không nhịn được gọi Trì Vân Tố, giọng điệu rất phức tạp.

Đối mặt với Hồng Quảng dường như rất cảm động, Trì Vân Tố lại tỏ vẻ rất vui vẻ, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Nghiên cứu của em đã thành công rồi, lão đại của anh sau khi có được tấm thẻ này, chắc chắn sẽ sớm phát động chiến tranh với những nơi khác, khi đó anh sẽ nguy hiểm hơn em.”

“Lão Hổ đã ch·ết vì anh, anh Hồng, anh phải nhớ rằng mạng của anh không chỉ là của riêng anh, anh hãy mang theo nó, đừng để lão đại của anh biết.”

Nghe thấy lời Trì Vân Tố, Hồng Quảng không nói gì thêm, hít sâu một hơi cất kỹ hai tấm thẻ, hứa: “Yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện.”

“Ừm.” Trì Vân Tố dường như rất hài lòng, mỉm cười đáp.

Nhìn theo Hồng Quảng rời đi, Trì Vân Tố chậm rãi đóng cửa lại, ‘Quách Nhược Phàm’ vốn đang ẩn thân lại xuất hiện, giọng nói vẫn lạnh lùng, mơ hồ lộ ra vẻ khó chịu.

“Vừa rồi cô muốn tôi gϊếŧ hắn?”

“Ừm.” Trì Vân Tố vẫn mỉm cười thản nhiên đáp, cũng không thắc mắc đối phương làm sao nhìn ra được.

Trì Vân Tố biết vị đại sát thần này đang ở bên cạnh, trong tình huống như vậy cô không giải thích vết thương của mình, còn cố tình dẫn người vào phòng, ý đồ này đối với ‘Quách Nhược Phàm’ – ‘con dao’ mà Trì Vân Tố muốn mượn để gϊếŧ người – chắc chắn là rất rõ ràng.

“Tự cô giải quyết.” ‘Quách Nhược Phàm’ hiển nhiên không hứng thú với việc làm ‘dao’, nhưng cũng không tức giận lắm, chỉ là xác nhận tên của Trì Vân Tố, “Lô Vĩ……”

“Ừm, tôi đã giải quyết rồi.” Giọng Trì Vân Tố vui vẻ, “Cái thẻ định vị v·ũ kh·í kia, mục tiêu định vị tôi đã thiết lập là tấm thẻ hấp thụ.”

Nghe thấy vậy, ‘Quách Nhược Phàm’ cũng im lặng vài giây, đè nén những suy nghĩ vừa nảy sinh trong đầu khi nghe thấy Trì Vân Tố dường như có thể chế tạo thẻ bài.

Quy tắc đắc tội ai cũng không được đắc tội chế tạo sư, lại một lần nữa khắc sâu trong lòng ‘Quách Nhược Phàm’.

“Còn nữa, đừng gọi tôi là Lô Vĩ.” Trì Vân Tố hoàn toàn không để ý ‘Quách Nhược Phàm’ đang nghĩ gì, gỡ bỏ miếng vải quấn trên cổ, giọng điệu nhàn nhạt, “Lô Vĩ không phải tên tôi, nghe ghê tởm quá.”

Lô Vĩ thực ra là tên của một kẻ phản bội trong đám trẻ lớn lên ở cảng F171 cùng cô.

Là đứa trẻ duy nhất còn sống sót ở Hắc Cảng, Trì Vân Tố không muốn nhớ lại cảm giác khi Hồng Quảng mang theo th·i th·ể của người bạn cuối cùng ‘Lão Hổ’ trở về, vẻ mặt đau buồn gọi cô là ‘Lô Vĩ’, nói ‘Lão Hổ’ đã giao cô cho hắn chăm sóc.

Đối với bên ngoài, Trì Vân Tố chưa bao giờ có tên, lý do Hồng Quảng gọi cô như vậy, chỉ có thể là ‘Lão Hổ’ đã nói với hắn.

Không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào việc Hồng Quảng những năm gần đây chưa bao giờ dám bước vào phòng cô là có thể hiểu được phần nào.

Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc.

“Nếu anh muốn gọi tên tôi, vậy thì gọi tôi là Đại Sơn đi.” Trì Vân Tố rất tùy ý lấy ra một chữ từ chứng minh thư của mình.