Vào lúc nguyệt nồng đậm đặc nhất, Dung Nguyên đột nhiên cảm thấy trong lòng khẽ động, bỗng nhiên mở mắt ra. Đôi mắt lạnh lùng lãnh đạm dưới ánh trăng dịu dàng càng thêm phần xa cách lạnh lẽo.
Dung Nguyên cảm thấy tâm huyết có chút bất ổn, ánh mắt nhìn về phía cửa hang, khẽ nhíu mày. Nguồn gốc của cảm giác này đương nhiên là có liên quan đến Ernst Wiil. Ernst Wiil vốn là người sắp chết, hắn dùng Tụ Hồn Đan cứu sống người này, mạng của người này liền gắn liền với hắn. Trên thế giới này, người có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, cũng chỉ có Ernst Wiil mà thôi.
Dung Nguyên thở dài, đứng dậy phất tay áo thu hồi trận pháp, trường bào rộng rãi theo động tác mà khẽ lay động, trông vô cùng đẹp mắt. Hắn nhìn thoáng qua bầu trời đêm rực rỡ, khẽ thở dài tiếc nuối.
Hắn lặp tức trở lại hang động, chỉ thấy cả người Ernst Wiil ướt đẫm mồ hôi lạnh, cuộn tròn người trong trạng thái vô cùng bất an. Dung Nguyên kinh ngạc nhìn lớp linh khí mỏng manh bao phủ trên người Ernst Wiil, những linh khí này vì không được hấp thu vận dụng đúng cách nên đã bắt đầu làm tắc nghẽn kinh mạch của Ernst Wiil.
Đối với tình huống này, Dung Nguyên hoàn toàn không ngờ tới. Linh khí của Lục Nhĩ Thú đối với người thường chỉ có tác dụng cường thân kiện thể, tăng lên tuổi thọ, không đến mức có thể lưu lại linh khí trong cơ thể người thường.
Dung Nguyên bắt đầu cảm thấy tò mò về Ernst Wiil, nhưng hiện tại hắn không có thời gian để suy nghĩ xem tại sao lại như vậy. Linh khí làm tắc nghẽn kinh mạch của người thường sẽ khiến người đó trở thành một phế nhân, đây là một việc vô cùng nghiêm trọng. Người của dị giới này dù sao cũng không phải là tu sĩ, bản thân Ernst Wiil cũng không biết cách nào để khơi thông luồng sức mạnh kỳ quái này, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt nằm đó chịu đựng, mặc cho cơn đau xé rách lan tràn trong cơ thể.
Nghĩ đến đây, Dung Nguyên khẽ thở dài. Không biết tại sao, hắn có linh cảm rằng ranh giới mà hắn đã vạch ra với Ernst Wiil sẽ sớm bị phá vỡ. Đừng nói là tránh xa người này, nếu bọn họ vẫn còn tiếp tục ở đây, thức ăn của bọn họ sau này có thể sẽ chứa linh khí nồng đậm hơn một chút, vậy thì hắn sẽ phải thường xuyên tiếp xúc cơ thể với Ernst Wiil để giúp cậu ta khơi thông linh khí trong cơ thể.
Hoặc là chết đói hoặc là khơi thông. Dù là lựa chọn nào, cũng đều là một lựa chọn tồi tệ, Dung Nguyên nghĩ.
Cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Nhìn thấy nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Ernst Wiil, Dung Nguyên thở dài, tùy ý vung tay áo, vạt áo lướt qua gò má Ernst Wiil, Ernst Wiil lập tức chìm vào giấc ngủ, hàng lông mày anh tuấn tuy vẫn nhíu chặt, nhưng nét mặt đã giãn ra rất nhiều.
Dung Nguyên đỡ Ernst Wiil dậy, bấm quyết đánh vào cơ thể, sau đó hai người ngồi đối diện nhau, lòng bàn tay chạm vào nhau. Dùng Nguyên cẩn thận thả ra một tia linh khí trong cơ thể mình, chậm rãi đưa vào cơ thể Ernst Wiil, giúp Ernst Wiil đẩy những luồng linh khí đang tích tụ lại với nhau ra từng chút một.
Ernst Wiil không biết tu luyện công pháp, Dung Nguyên lại không thể để mặc Ernst Wiil như vậy. Xét cho cùng, "bảo nguyên quy nhất" gì đó không phải ai cũng hiểu được, hắn chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy và cổ xưa nhất này.
Tuy tu vi hiện tại của Dung Nguyên chỉ là Luyện Khí tầng sáu, nhưng so với một người thường cũng đã khác biệt như trời với đất. Tuy nhiên, Ernst Wiil lại khác với những người thường mà hắn biết. Con người ở dị giới này có tinh thần lực, có thể điều khiển được rất nhiều thứ, ở một mức độ nào đó, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Ernst Wiil có thể hấp thu được những linh khí kia.