Người cứu hắn hẳn là một dược tề sư, nhưng trình độ phối dược lại không cao. Ernst Wiil ở trong lòng đưa ra kết luận như vậy, bởi vì những dược tề sư giỏi của đế quốc đều có tinh thần lực rất tinh tế, có thể căn cứ vào dược tính khác nhau mà pha chế ra dược tề tốt nhất. Những loại dược tề đó có thể khiến các chiến sĩ bị thương nặng hồi phục vết thương trên cơ thể trong thời gian ngắn nhất mà không để lại dấu vết.
Ernst Wiil mặc quần áo xong, trong lòng cảnh giác đi ra khỏi hang động. Vừa ra khỏi hang động, hắn đã ngửi thấy một mùi thịt kỳ lạ, mùi thơm của loại thịt đó là mùi hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ, khiến hắn ngay lập tức cảm thấy đói bụng. Do dự một chút, Ernst Wiil men theo mùi thịt đi tới, đi được khoảng năm trăm mét, hắn nhìn thấy một người đang ngồi xổm dưới gốc cây, quay lưng về phía mình.
Người nọ mặc trường bào, mái tóc dài tùy ý búi bằng một thứ gì đó giống như pha lê, chỉ nhìn thấy lờ mờ một bàn tay trắng nõn thon dài, đang tùy ý điều chỉnh một cái chân thú nhỏ đang nướng trên lửa.
Lúc này, bên tai Ernst Wiil vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Tỉnh rồi à?"
Ernst Wiil giật mình trong lòng, kinh ngạc người này không quay đầu lại mà vẫn biết hắn tới, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, đáp một tiếng rồi nói lời cảm ơn. Hắn nói lời cảm ơn có chút lúng túng, từ nhỏ hắn đã quen dựa vào chính mình, trong quân đội càng được mệnh danh là thiết huyết thiếu tướng. Hắn luôn là người xông pha nơi tuyến đầu, luôn là hắn cứu người khác, chưa từng có ai cứu hắn. Cho nên đối mặt với vị ân nhân cứu mạng đầu tiên của mình, hắn có chút không biết phải làm sao. Sự lúng túng này càng khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của hắn càng thêm lạnh lùng.
Dung Nguyên nhàn nhạt "ừ" một tiếng, cũng không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ thở dài trong lòng. Hắn không biết mình cứu người này có khiến bản thân hối hận hay không. Nhưng hiện tại nơi này chỉ có hai người bọn họ, hắn một lòng muốn phi thăng, tuy không ngại ở một chỗ trăm năm, nhưng nếu cứ mãi ở nơi linh khí bạc nhược này, tu vi nhất định sẽ không tăng tiến, hơn nữa, nếu đoạn tuyệt sinh cơ của người này, ngày dài tháng rộng không gặp ai, sợ là sẽ sinh tâm ma, cùng lắm thì sau này cách xa hắn một chút là được.
Nhưng người này định lực cũng không tệ, mùi thơm của linh thú đối với một người phàm mà nói là khó có thể kháng cự, vậy mà người phía sau vẫn có thể nhịn được, thậm chí hô hấp còn đều đều. Vẫn là không tệ, Dung Nguyên nghĩ.
Sau khi thịt nướng chín, Dung Nguyên dùng chủy thủ Huyền Thiết cắt thịt thành hai phần. Hắn ngồi xuống đất, đưa tay cầm lấy một phần trong đó, nhíu mày cắn một miếng. Nơi này không có dị hỏa trời sinh đất dưỡng, lửa nướng linh thú là dùng cành khô của cây cối bình thường, linh khí bên trong linh thú tản mát không đến một phần mười, quả thực là lãng phí đồ tốt.
Ernst Wiil vẫn luôn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, mãi cho đến khi Dung Nguyên ung dung ăn xong, xoay người lại, hắn mới lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của ân nhân cứu mạng mình. Người này có dung mạo cực kỳ tuấn tú, khí chất tao nhã. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là khí chất độc đáo của người này, là sự lạnh lẽo mà hắn chưa từng thấy bao giờ, bộ trường bào màu trắng bạc mặc trên người người này tạo nên sự hài hòa khó tả, cử chỉ tao nhã, khí chất cao quý, như thể không cùng một thế giới với hắn vậy.