Chỉ là càng giải thích thì càng thấy xấu hổ, Diệp Du Nghi cúi đầu, cô ấy chậm rãi nhích người đến bên giường, chuẩn bị tự mang giày vào.
Ôn Đường nhìn dáng vẻ hơi cố quá của cô ấy, không nhịn được muốn đi lên giúp cô ấy một tay, lại nghe thấy cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Ôn Đường, có phải cô biết tôi là ai hay không?”
Năm mười sáu tuổi, Diệp Du Nghi đã tham gia một bộ phim điện ảnh cực kỳ xuất sắc tên ‘Kiều Nhược’, trong đó cô ấy diễn vai nữ chính thời thiếu nữ.
Bởi vì ngoại hình xinh đẹp động lòng người, khí chất ngọt ngào và thanh thuần hiếm thấy trong giới giải trí, cho nên cô ấy khá nổi tiếng sau khi bộ phim được ra mắt.
Tuy nhiên từ đó về sau tài nguyên cô ấy có luôn khá ít, cho nên đến bây giờ cô ấy vẫn chỉ có tác phẩm thành danh là ‘Kiều nhược’ này mà thôi.
Cô ấy biết mình không có danh tiếng gì, nhưng chưa nói tới việc Alpha tên Ôn Đường này đã cứu cô ấy hai lần, còn quan tâm đến cô ấy, cô ấy nghĩ có lẽ Ôn Đường là fan của cô ấy.
Nếu không, vì sao cả hai đã quen biết vài ngày mà cô vẫn không hỏi mình tên là gì? Còn có vẻ như rất quen thuộc với mình...
Ôn Đường không biết Diệp Du Nghi đang suy nghĩ nhiều như vậy, cô gật đầu, nói ra quan hệ giữa nguyên chủ với cô ấy: “Tôi ở lớp bên cạnh lớp cô hồi còn học trung học. Lúc cô đi ngang qua lớp chúng tôi, tôi đã gặp cô vài lần, tôi biết cô tên Diệp Du Nghi.
Nói tới đây, cô nhớ tới chuyện trước kia nguyên chủ đã lặng lẽ bao trọn rạp phim để làm tăng doanh thu phòng vé cho Diệp Du Nghi, rồi thuận miệng nói một câu: “Sau đó cô vào làng giải trí làm diễn viên, đóng phim, tôi có xem phim của cô.”
Lời này khiến cho Diệp Du Nghi càng khẳng định Ôn Đường là fan hâm mộ yêu thích mình, cô ấy mang giày xong chậm rãi đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Ôn Đường: “Thì ra chúng ta là bạn học cấp ba ư?”
Có thể là do đầu gối quá đau, sau khi đứng lên, Diệp Du Nghi hơi mất thăng bằng, cô ấy vừa nói xong đã ngã xuống, dáng vẻ chật vật của cô ấy khiến trái tim Ôn Đường quặn thắt.
May mà Diệp Du Nghi ở khá gần cô ấy, cô lập tức vươn tay ra kéo cô ấy lại, sau đó theo quán tính nhích người lại gần Diệp Du Nghi một chút. Có điều, cũng may cô là Alpha nên có thể lực tốt, cô đã ngay lập tức đứng vững được ngay. Nhưng vì cô dùng sức quá mạnh nên Diệp Du Nghi đã bị cô kéo vào lòng…
Cơ thể gầy yếu của cô gái vừa áp sát, Ôn Đường lập tức ngửi thấy một mùi thơm như có như không, khiến cho đầu óc cô trở nên mụ mị trong giây lát.
Sau đó Ôn Đường cúi đầu nhìn về phía đối phương, không ngờ vừa liếc mắt đã đối diện với đôi mắt ngượng ngùng và mông lung của cô ấy.
Lỗ tai của Ôn Đường lặng lẽ đỏ lên, cô không dám tùy tiện buông Diệp Du Nghi ra, hai tay vẫn còn đặt trên vòng eo mềm mại của cô ấy và không dám động đậy gì cả: “Cô... có khỏe không?”
Diệp Du Nghi cuống quít dời tầm mắt, trên khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ: “Cũng may... Cám ơn cô...”
Vốn dĩ giọng nói của cô ấy đã ngọt ngào khiến lòng người ta rung động, giờ đây còn có thêm chút thẹn thùng của người con gái mới lớn, mềm mại và quyến rũ không thôi.
Ôn Đường nghĩ, đầu gối của Diệp Du Nghi bị thương, e rằng cô ấy sẽ khó lòng mà đi lại được, cho nên cô lập tức ngó lơ hệ thống đang điên cuồng cảnh cáo trong đầu mình, dịu dàng trấn an Diệp Du Nghi: “Đầu gối của cô bị thương nặng quá, hay là... hay là để tôi bế cô đi?”
Đợi đến khi nhìn thấy lỗ tai đỏ như máu của Diệp Du Nghi, Ôn Đường lại nhớ tới cô là Alpha, mà Diệp Du Nghi là Omega. Cô vội giải thích: “Không phải do tôi muốn dê xồm cô đâu... Tôi chỉ muốn giúp cô mà thôi, dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ...”
Nghe cô nói trắng ra câu ‘dê xồm’ như thế, Diệp Du Nghi cảm thấy ngượng ngùng hơn. Bàn tay nhỏ bé của cô ấy đẩy Ôn Đường ra, cô ấy muốn cô buông tay. Nhưng lại không cẩn thận đυ.ng phải ngực của Ôn Đường, xúc cảm mềm mại khiến cho đáy lòng cô ấy vô cùng kinh ngạc, lực tay cũng vô thức trở nên mạnh hơn, cô ấy cuống quýt lùi về sau.