[Suy nghĩ thử xem, nếu bây giờ cô tự nhớ lại nguyên tác, sau đó nghĩ ra được mình nên làm như nào, vậy thì cũng không tính là tôi tiết lộ cho cô biết.] Hệ thống nhìn cô vò đầu bứt tóc, miễn cưỡng nhắc nhở một câu.
Nhưng lúc trước Ôn Đường chỉ đọc lướt qua nên nhớ được đại khái mà thôi, cô không nhớ rõ nội dung cụ thể.
Đang lúc cô thở dài lần thứ mười chín thì chuông điện thoại vang lên.
Ôn Đường vừa mới nhấn nút nghe, bên trong lập tức truyền đến tiếng mắng giận dữ, Vương Lâm nghiến răng chửi cô té tát: “Tôi chỉ bảo cô đưa Tiểu Kiều đến Ngân Quang, tại sao cô lại đánh anh Minh với Anh Dương vậy hả?!”
Bị người ta chỉ trích vô cớ như vậy, hiếm khi Ôn Đường tức giận, giọng nói của cô cũng lạnh xuống: “Ý của anh là, tôi phải đưa Tả Tiểu Kiều đến Ngân Quang gặp bên tư bản, còn phải thuận tiện hiến thân cho người khác để giúp cô ta à?”
Nghe cô nói như thế, Vương Lâm rất kinh ngạc: “Cái gì mà hiến thân vậy?”
Ôn Đường cũng rất kinh ngạc, cô nhíu mày hỏi lại: “Anh không biết à?”
“Cô nói đi.” Vương Lâm cau mày nói.
Nghe giọng nói của anh ta, hẳn là anh ta thật sự không biết chuyện Tả Tiểu Kiều muốn hiến cô cho bên tư bản, giọng nói của Ôn Đường cũng trở nên hòa hoãn hơn một chút: “Tối hôm qua sau khi tôi đưa Tả Tiểu Kiều vào Ngân Quang, cô ta còn muốn hiến tôi cho người tên Dương kia... Anh thật sự không biết chuyện này à?”
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc.
Vương Lâm nhỏ giọng mắng một câu chết tiệt, rồi anh ta nói với Ôn Đường: “Chuyện này không phải do tôi sắp xếp. Tuy rằng tôi không có tình người, nhưng cô không ở trong giới, tôi sẽ không kéo cô vào vũng nước đυ.c.”
“Tả Tiểu Kiều tự ý làm thế, tôi sẽ tính sổ với cô ta.” Anh ta nói với giọng châm chọc: “Con khốn này còn dám nói với tôi rằng cô muốn vào giới giải trí nên chủ động quyến rũ anh Dương, bị người ta từ chối nên cô thẹn quá hóa giận rồi đánh bọn họ. Vốn vì muốn an ủi cô ta, tôi còn muốn để cô ta đi tham gia thử vai do đạo diễn Lê tổ chức cho các nhân vật khác. Xem ra không cần nữa rồi, cô ta vẫn nên ngoan ngoãn ở yên vị trí của mình thôi.”
Ôn Đường cười khẩy: “Chẳng lẽ anh không biết cô ta là loại người nào à? Anh tin lời của cô ta ư?”
“Tôi phải đi xử lý chuyện này, cô nghỉ ngơi vài ngày trước.” Vương Lâm vội vã xử lý chuyện của Tả Tiểu Kiều, nói xong anh ta lập tức cúp máy.
Ôn Đường tựa lưng vào ghế, nhắm mắt trầm tư.
Kết cục của Tả Tiểu Kiều và nhà họ Dương sẽ như thế nào, cô không muốn để ý tới. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện vai nữ số ba của Diệp Du Nghi bị cướp mà thôi.
Đột nhiên, cô lập tức ngồi thẳng người dậy: [Này hệ thống, có phải vừa rồi Vương Lâm đã nói phim Nguyệt Linh Lục vẫn còn tổ chức thử vai cho những nhân vật khác hay không?]
[Có, mà vụ gì vậy?]
Ôn Đường thở hắt một hơi: [Tôi nghĩ ra cách rồi.]
……
“... Hôm nay bởi vì có người nặc danh tố cáo doanh nghiệp Bạch thị đã làm ra chuyện cạnh tranh không chính đáng trong ngành, cho nên cảnh sát đã triển khai điều tra việc này...”
Trên ti vi đang phát sóng tin tức ồn ào huyên náo gần đây, Thu Thu còn đang tập yoga, bèn nhìn kỹ mấy lần, cô ta vội vàng nhảy dựng lên rồi vui vẻ vọt thẳng vào phòng Diệp Du Nghi: “Tiểu Diệp Tử, cô đoán xem tôi vừa nhìn thấy cái gì đi?!”
Diệp Du Nghi vừa mở mắt ra, cô ấy ngáp một cái, qua loa hỏi một câu: “Cái gì?”
Thu Thu rất vui vẻ: “Chắc chắn bây giờ nhà họ Bạch đang gặp rắc rối to rồi, nói không chừng bọn họ sẽ muốn rút lại số tiền đã đầu tư trước đó đấy, vậy có phải vai nữ số ba của bộ phim ‘Nguyệt Linh Lục’ sẽ bị bỏ trống không?”
Tin tức này khiến Diệp Du Nghi hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mặc kệ Bạch thị có thể vì chuyện này mà rút vốn hay không, vai nữ chính số 3 của bộ phim Nguyệt Linh Lục có thể bị bỏ trống hay không, cô ấy vẫn còn muốn tranh thủ một lần nữa.