Nói xong, cô lập tức buông tay ra.
……
Thừa dịp đám người kia chưa rời khỏi Ngân Quang, Ôn Đường đã bắt xe quay về căn nhà cũ ở bên ngoài của mình.
Với trạng thái hiện giờ của cô, e là cô không thể trở về biệt thự nhà họ Ôn. Bằng vào tính tình của bà cụ Ôn, chắc chắn bà cụ sẽ muốn đi điều tra cô đã làm gì cho mà xem.
Thời gian trải qua thời kỳ dịch cảm của mỗi Alpha đều khác nhau, nếu như Alpha không đánh dấu Omega trong thời kỳ này mà tự mình cố gắng chịu đựng thì sẽ vô cùng khó chịu. Tuy nhiên sau khi tiêm thuốc ức chế đặc hiệu thì cảm giác sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Trong nhà của nguyên chủ có rất nhiều loại thuốc ức chế đặc hiệu này.
Sau khi dùng thuốc ức chế, lý trí của Ôn Đường mới hoàn toàn trở về.
Cô nằm trên ghế sô pha, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong Ngân Quang. Trong đầu cô hiện ra cảnh tượng mình ôm Diệp Du Nghi vào lòng, cô vỗ nhẹ lên trán: “Đây là bản năng của Alpha à?”
Hệ thống nghe thấy cô đang ảo não thì nó bèn cười lạnh, bảo: [Cô còn dám nói nữa hả, tôi đã luôn kêu cô đừng có làm sai thiết lập nhân vật của cô, nhưng cô thì hay rồi, cứ dúi đầu vào cổ con người ta rồi cắn bậy cắn bạ mãi ấy! Có thèm nghe tôi nói đâu!]
Hình như khóe miệng vẫn còn đọng lại cảm giác tinh tế và mềm mại của người ta, Ôn Đường đỏ hết cả mặt vì xấu hổ.
Vào lúc cô chưa xuyên vào quyển sách này, cô đã sống ròng rã hai mươi sáu năm nhưng chưa từng thích bất kỳ ai. Cho nên cô cũng chưa từng ôm hay hôn ai cả...
Thế mà hôm nay cô lại ôm một cô gái với làn da mềm mại, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người vào trong lòng rồi hôn người ta rất lâu... Đây đúng là chuyện khiến cho người ta vừa thẹn thùng vừa xấu hổ!
[Đừng ngại nữa, hôm nay Diệp Du Nghi có việc nên mới đến Ngân Quang đó.] Hệ thống tấm tắc hai tiếng, tiếp tục giả vờ nó là con người thật mà trò chuyện với cô: [Đừng nói với tôi là cô không phát hiện ra người ta đυ.ng vào lòng cô lúc đang khóc đấy nhé?]
Có chuyện này sao???
Ôn Đường vuốt trán nhớ lại một chút. Lúc Diệp Du Nghi ngẩng đầu nhìn cô, hình như đôi mắt điềm đạm và đáng yêu kia đã rưng rưng nước mắt...
Hệ thống thấy Ôn Đường nhớ lại rồi thì dứt khoát tuyên bố nhiệm vụ phụ tiếp theo cho cô: [Hôm nay lúc Diệp Du Nghi đã gặp vài sự cố nhỏ lúc thử vai nữ số ba trong bộ phim ‘Nguyệt Linh Lục’, cô phải giúp cô ấy giải quyết chuyện này.]
[Phải làm theo nội dung cuốn truyện nữa à?] Ôn Đường nghe hệ thống ừ một tiếng, cô gật đầu: [Tôi biết rồi.]
……
Dưới ánh đèn lờ mờ, Diệp Du Nghi chật vật mở cửa phòng đi vào.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trên cửa sổ sát đất phản chiếu cảnh tượng náo nhiệt và phồn hoa của trung tâm thành phố, khiến cho căn phòng không có hơi người càng thêm vắng vẻ.
Trong phòng truyền đến tiếng đi lại, sau đó có người đang xõa tóc thò ra ngoài nhìn cô ấy: “Tình hình hôm nay thế nào?”
Diệp Du Nghi đặt túi xuống, cô ấy lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra rồi uống ừng ực hơn nửa chai, sau khi xua tan hơi nóng trong lòng, cô ấy nhìn Thu Thu đến gần mình, bèn lắc đầu bảo: “Bạch Ngọc Thanh chen ngang nên tôi không lấy được.”
Bạch Ngọc Thanh, con gái của xí nghiệp Bạch thị. Đại khái bởi vì cô ta là Omega cho nên người nhà họ Bạch không ngăn cản cô ta tiến vào giới giải trí, thậm chí còn hao tâm tổn trí chống lưng cho cô ta, giúp con đường thăng tiến của cô ta thuận buồm xuôi gió.
Thu Thu đỡ trán, cô ta thấy hơi choáng vì đang bị sốt, thở dài nói: “Lần trước không lấy được vai nữ số bốn của bộ phim ‘Tầm Tiên Ký’, lần này cũng không lấy được vai nữ số ba của bộ phim ‘Nguyệt Linh Lục’, tại sao tôi cứ có cảm giác dạo này chúng ta không được thuận buồm xuôi gió cho lắm nhỉ?”
Cuối cùng cô ta cau mày, cằn nhằn thêm một câu: “Cô nói, chúng ta có nên đi cầu thần bái Phật thử không?”