Nhân viên phục vụ nhìn Alpha sắc mặt ửng hồng, hắn nghĩ thầm, tại sao vị khách này lại muốn đi đến nhà vệ sinh một mình thay vì phòng bao cơ chứ? Ừm... Dù sao thì phần lớn nhà vệ sinh bên ngoài phòng bao đều là… nơi để làm vài việc không tiện nói tới của Alpha và Omega...
Tuy nhiên những chuyện này không phải chuyện hắn nên quan tâm đến.
Sau khi không nhìn đối phương nữa, hắn bưng khay đi về phía phòng bao. Còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng quản lý vang lên từ phía sau: “Mau mau mau, mau tìm người ra, đừng để cô ta chạy!”
Nhân viên phục vụ quay đầu lại, nhìn thấy quản lý dẫn một đám người đi về phía bên này, khi hắn đang muốn nghiêng người tránh ra thì chợt nghe thấy giọng nói của quản lý thanh vang lên trên đầu mình: “Anh kia! Anh có thấy nữ Alpha tóc dài nào không?”
“Nữ Alpha tóc dài ạ?”
Nhân viên phục vụ nghĩ đến người phụ nữ mà mình vừa nhìn thấy, gật đầu: “Vừa rồi có một nữ Alpha tóc dài đi vào trong nhà vệ sinh.”
Quản lý nhận được câu trả lời thì vung tay lên, dẫn đám người phía sau mình vọt tới nhà vệ sinh.
……
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Ôn Đường không thấy rõ ký hiệu nữ Omega trên cửa, cô vội vàng đi vào nhà vệ sinh gần nhất. Sau khi trốn vào phòng kế bên, cô lấy miếng dán ức chế từ trong túi, nguyên chủ luôn mang thứ này theo bên mình.
Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, cô luống cuống tay chân dán miếng dán ức chế lên tuyến thể sau gáy.
Thứ này giúp cho cô hơi tỉnh táo hơn chút, nhưng sau đó, du͙© vọиɠ trong cơ thể bắt đầu rục rịch trở lại.
Cô đẩy cửa ra, muốn nhanh chóng trở về nhà.
Nhưng vừa mới đẩy cửa phòng ra, Ôn Đường lập tức đυ.ng phải một người con gái với thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn.
Hương thơm của người phụ nữ phả vào mặt, xông vào mũi Ôn Đường, khiến cô choáng váng đầu óc. Máu trong cơ thể cũng bắt đầu tuôn trào, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiêu đốt khắp mọi nơi khiến cả người cô bỏng rát.
Nhưng người con gái ấy đã dùng bàn tay nhỏ bé của mình mãnh liệt đẩy Ôn Đường ra, cô cố nén khát vọng đang kêu gào trong người mình, ngẩng đầu lên nhìn đối phương: “Tôi xin lỗi...”
“Là cô à?!“ Đôi mắt ngấn lệ của người con gái kinh ngạc trừng to.
Ôn Đường mơ hồ nhận ra người con gái đối diện mình là ai.
Không ngờ đối phương chính là Diệp Du Nghi.
“Cô… bị sao vậy?” Diệp Du Nghi nhìn thấy vành mắt ửng đỏ và vẻ mặt nhẫn nhịn của Ôn Đường.
Sau đó cô ấy ngửi thấy mùi lê như có như không ở trong không khí.
Chẳng lẽ...... Thời kỳ dịch cảm của Ôn Đường đã đến?
“Bên này bên này... nhìn xem bên này có không... cẩn thận một chút, đừng quấy rầy khách khác...” Bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng nói chuyện đứt quãng.
[Bọn họ đang tìm cô đó!] Giọng nói lo lắng của hệ thống vang lên trong đầu Ôn Đường.
Ôn Đường cũng nghe ra. Nhưng lúc này cả người cô rất khó chịu, trước mắt lại có một Omega, cô phải mất rất nhiều sức lực mới khống chế để mình không nhào tới.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, những người kia cũng sắp tới nơi này. Ôn Đường vịn cửa rồi đứng lên, có lẽ cô không trốn được nữa rồi.
“Cô đi mau đi, những người đó tới tìm tôi.” Cô cúi đầu nhìn Diệp Du Nghi với khóe mắt còn ngấn lệ: “Đừng để bản thân bị liên lụy.”
Nghe câu này, Diệp Du Nghi cắn môi.
Dựa theo tính tình của cô ấy,hẳn là cô ấy nên rời khỏi nơi này ngay lập tức để không bị tai bay vạ gió, hơn nữa ở chung với Alpha đang trong thời kỳ dịch cảm sẽ không an toàn cho cô ấy. Nhưng đuôi mắt ửng đỏ của Alpha giống như hồ ly quyến rũ đang móc lấy linh hồn cô ấy, khiến cô ấy không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Diệp Du Nghi hít sâu một hơi, cô ấy nhớ tối hôm qua người này đã cứu mình. Nếu bây giờ cô ấy để cô ở chỗ này, cho dù cô ấy có lạnh lùng cỡ nào, chỉ sợ sau này cô ấy cũng sẽ hối hận.
Sau đó cô ấy nắm chặt lấy cánh tay nóng bỏng của Alpha rồi tiến đến trước mặt của cô, trong ánh mắt khϊếp sợ của Alpha, cô ấy vòng tay ôm lấy cổ của cô.