Đại Mỹ Nhân Cá Mặn Ôm Con Xuyên Không

Chương 7

Tạ Lạc Ninh nào đã từng đi loại nhà xí này, nhìn thấy nhà xí trong thôn, sợ tới mức che mông không dám đi tiểu.

Phó Tự Duy cũng mới thấy lần đầu, cho dù tính tình điềm đạm cũng hơi không nhịn được, cuối cùng hai ba con lề mề nửa ngày mới giải quyết xong.

Tạ Lạc Ninh cũng hết buồn ngủ, gương mặt nhỏ nhăn nhó uất ức: "Ba, vừa rồi con sợ tới mức suýt rớt xuống, sao không lắp bồn cầu vậy?"

Phó Tự Duy bất lực: "Ở đây không có bồn cầu."

Tạ Lạc Ninh: "Không thể mua một cái sao? Chẳng lẽ chuyển phát nhanh không đưa tới sao?"

Phó Tự Duy bế nó ra sân múc nước, vừa rửa tay cho nó, vừa kiên nhẫn nói: "Quê cha con không giống nơi chúng ta ở trước kia, ở đây cái gì cũng không có, chúng ta đến đây phải nhập gia tùy tục được không?"

Tạ Lạc Ninh ra vẻ hiểu chuyện gật đầu.

Phó Tự Duy đánh răng xong cho nó, lại dặn dò: "Quê cha con không an toàn, con nhất định không được chạy loạn, nói năng lung tung, phải nghe lời ba có làm được không?"

Tạ Lạc Ninh ùng ục súc miệng xong nhổ ra, gật đầu thật mạnh: "Con nghe lời ba!"

Phó Tự Duy lau mặt cho nó, khen: "Bảo bối ngoan."

-

Ăn sáng xong, lập tức lên đường.

Vương thúc dùng xe bò chở rau, Phó Tự Duy ôm Tạ Lạc Ninh ngồi trên chiếc ghế dài đặt phía sau, trên người đứa nhóc đeo túi nhỏ Vương thẩm chuẩn bị, bên trong là bánh bột mì.

Thôn này ở ngoại ô, cách cổng thành một khoảng, Vương thúc ngồi phía trước đánh xe bò, vừa hỏi: "Tiểu Phó, lát nữa vào thành hai ba con định làm gì?"

Phó Tự Duy tìm lời nói dối thích hợp: "Trên đường đến kinh thành lộ phí đều dùng hết rồi, ta phải tìm việc làm trước đã."

Vương thúc: "Việc thì nhiều, bất quá đều là làm việc nặng nhọc, ngươi..."

Lời nói muốn nói lại thôi của Vương thúc, hiển nhiên là cảm thấy cậu tay trói gà không chặt, đừng nói tới làm việc nặng, xách thùng nước cũng chả có tí sức.

Dĩ nhiên Phó Tự Duy không cân nhắc làm cu li, không ăn nổi khổ này cũng không làm nổi, hơn nữa còn phải xách theo Tạ Lạc Ninh, cậu có kế hoạch của riêng mình.

"Thúc, ta đi xem trước đã."

Vương thúc: "Chủ yếu là ngươi còn mang theo con nhỏ, nếu ngươi một mình, ta còn có thể giúp ngươi hỏi xem phủ Trưởng công chúa bên kia có việc gì không."

Chẳng qua người nhà giàu thường không muốn người mang theo gia quyến, cảm thấy phiền phức.

Phó Tự Duy: "Thúc, hai ngày nay đã làm phiền mọi người rồi, thúc đừng bận tâm đến ta nữa."

Nghĩ đến Tạ Chước Lăng, Phó Tự Duy chuyển chủ đề: "Thúc, tam công tử tên gì, đợi ta tìm được việc, rảnh rỗi có thể thay mọi người đi xem hắn."

Vương thúc vung nhẹ roi, nghe vậy rất vui vẻ: "Vương Tiến, chính là Tiến trong tiến bộ, tiểu danh là Thiết Đản."

Đây chính là cái tên văn vẻ mà Vương thúc nghĩ nát óc mới đặt được.

Phó Tự Duy ghi nhớ trong lòng.

Tạ Lạc Ninh dậy sớm, ăn sáng xong đã bắt đầu buồn ngủ, rúc vào lòng cậu, trong lúc xe bò lắc lư chậm rãi tiến về phía trước đã ngủ say.

Chắc là đi khoảng một canh giờ mới vào thành.

Vừa vào cổng thành giống như đến một thế giới khác, dưới chân thiên tử vô cùng náo nhiệt phồn hoa, tiếng người huyên náo, cổ sắc cổ hương, khiến người ta hoa mắt.

Vương thúc phải đi giao rau, Phó Tự Duy bế Tạ Lạc Ninh tạm biệt ông ấy.

Tiếng rao hàng của tiểu thương vang lên không ngớt, trước cửa tiệm có rất nhiều người bày hàng, chợ sáng cái gì cũng bán, ngay cả tiểu nhị trước cửa quán rượu, khách quán cũng thỉnh thoảng lại hô lên hai tiếng để ghì kéo khách hàng.

Cuối cùng Tạ Lạc Ninh cũng bị đánh thức, mở mắt nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, kinh ngạc há to miệng.

Đứa nhóc ghé vào tai cậu nhỏ giọng hỏi: "Ba, sao nơi này lạ vậy?"

Không chỉ người ăn mặc kỳ kỳ quái quái, ngay cả kiến trúc ở đây cũng rất kỳ quái.

Tạ Lạc Ninh còn nhỏ, cũng chỉ xem phim hoạt hình trên TV, còn chưa tiếp xúc với phim cổ trang, nhà lại có tiền, ngày thường chơi ở sân nhà cũng đủ vui rồi, cũng không có cơ hội tiếp xúc với những văn hóa này, dĩ nhiên là không hiểu.

Phó Tự Duy: "Quê cha con đều như vậy."

Ánh mắt Tạ Lạc Ninh đã bị màn ảo thuật không xa hấp dẫn, hưng phấn đạp chân: "Ba mau nhìn, ông ấy phun lửa kìa!"

Một màn biểu diễn kết thúc, người xem bắt đầu ném tiền thưởng vào trong mâm đồng, Phó Tự Duy vốn còn muốn dẫn con trai tiến lên xem tiếp, thấy vậy lặng lẽ rụt chân lại, lui về sau một bước.

Không có tiền quả thực khó mà di chuyển, vẫn là tìm việc trước đã, nếu không đến tối phải ngủ ngoài đường.

"Bảo bối, hiện tại ba phải tìm việc làm, bởi vì bây giờ chúng ta không có tiền."

Tạ Lạc Ninh: "Không tìm cha nữa sao?"

Phó Tự Duy: "Đợi tìm được việc rồi lại đi tìm cha."

Hiện tại còn chưa xác định rốt cuộc là tình huống gì, Phó Tự Duy cũng không dám lỗ mãng tìm đến phủ tướng quân tìm Tạ Chước Lăng.

Tạ Lạc Ninh: "Vậy cũng được."

Tạ Lạc Ninh chỉ đành thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xiên kẹo hồ lô bên cạnh, quả sơn trà bao phủ bởi lớp đường đỏ au dưới ánh mặt trời trông thật hấp dẫn, "Ba, con đói."