Ngắt điện thoại, Tô Nhiễm chơi điện thoại một chút, nhanh chóng tải xuống vài biểu tượng đại gia gửi cho Lục Khê: “Chị em, đổi biểu tượng nhé, để chúng ta tập hợp sức mạnh huyền học, mong sớm tốt nghiệp trở thành phú bà.”
Chẳng mấy chốc, hình đại diện của Lục Khê và Tô Nhiễm trên các nền tảng đã đổi thành hình cô bé ngồi ở giữa đống vàng.
Những đồng vàng óng ánh, sáng lóa đến mức có thể làm chói mắt người khác, đủ để nhận ra hai người giữa đám đông các minh tinh nổi tiếng.
Đêm đã khuya, những giấc mơ mờ ảo làm mờ đi sự khác biệt giữa thực tại và thế giới trong sách.
Dù ở trong một môi trường hoàn toàn mới nhưng vì biết rằng có người bạn tốt nhất bên cạnh, những giấc mơ mơ hồ ban đầu cũng trở nên ấm áp.
Sáng hôm sau lúc sáu giờ rưỡi, chuông báo thức của Tô Nhiễm vang lên đúng giờ.
Cô ngáp một cái rồi dậy, nhân tiện mắng Phó Tư Dực: “Không biết mỗi ngày dậy sớm như vậy làm gì, ngày nào cũng như trâu bò, có bản lĩnh thì phát huy vào người tôi đi!”
Mang theo cơn tức dậy sớm, Tô Nhiễm thay đồ, trang điểm xong rồi vào lúc sáu giờ bốn mươi lăm, cô cầm một cuốn tập thơ “Faust” rồi ngồi trong khu vườn đẫm sương, đẹp như một bông hoa nhài trắng tinh khôi trong một bức tranh sơn dầu.
Tất nhiên, đó là một cây nhài rất buồn ngủ.
Theo như miêu tả trong nguyên tác, nữ chính có một lần ở lại nhà của Phó Tư Dực. Sau khi tập luyện xong, Phó Tư Dực trở về và nhìn thấy nữ chính đang ôm quyển thơ "Faust" ngồi trong vườn, trông đẹp như một bức tranh khiến anh rung động.
Nhưng Tô Nhiễm chờ từ sáu giờ bốn mươi lăm đã chờ đến bảy giờ bốn mươi lăm, rồi từ bảy giờ bốn mươi lăm chờ đến tám giờ bốn mươi lăm, vẫn không thấy Phó Tư Dực xuất hiện.
Tô Nhiễm cảm thấy không thể tin nổi, thật sự có nhiều sức mạnh như vậy? Có thể tập luyện lâu đến vậy sao?
Cho đến khi quản gia đi qua, Tô Nhiễm hỏi một câu thì mới biết Phó Tư Dực đã dậy từ năm giờ sáng, lúc sáu giờ đã rời biệt thự đi làm rồi.
Tô Nhiễm biết rằng Phó Tư Dực rất cày, nhưng không ngờ lại cày đến mức này.
Thật tiếc cho cuốn tập thơ mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng không sao, vẫn có thể cứu vãn được.
Tô Nhiễm cẩn thận chụp một bức ảnh khu vườn, sau đó trích dẫn một đoạn trong cuốn thơ gửi cho Phó Tư Dực.
“Lại một lần nữa thấu hiểu âm thanh của thiên nhiên, rốt cuộc người là người yêu của thiên thần, tín đồ của ác quỷ, hay là người đưa đò giữa chốn nhân gian?”
Người bình tĩnh như Phó Tư Dực khi nhận được tin nhắn của Tô Nhiễm trong phòng họp, cũng đã im lặng ba giây, rồi trả lời Tô Nhiễm một câu “?”.
Đàn ông chó.
Thấy dấu hỏi, Tô Nhiễm ngay lập tức mắng Phó Tư Dực một câu.
Trong nguyên tác, nữ chính đọc cuốn thơ “Faust”, Phó Tư Dực đã rung động tim đập thình thịch, còn đến lượt cô thì lại chỉ nhận được một dấu chấm hỏi?
Tô Nhiễm lại gửi cho Phó Tư Dực một câu nữa: “Phó tiên sinh, anh thấy gì trong bức ảnh?”
Ban đầu Phó Tư Dực không muốn để tâm đến Tô Nhiễm, nhưng trên người cô có quá nhiều điểm nghi vấn và phức tạp, hơn nữa cách làm việc của cô luôn bất ngờ khiến người ta không thể không bị cô cuốn vào.
Một hồi lâu, Phó Tư Dực cuối cùng cũng trả lời Tô Nhiễm một câu: “Hoa.”
“Anh biết đó là hoa gì không?” Tô Nhiễm nhanh chóng gửi lại một câu.
“Không biết.”
"Là cả một vườn tình yêu vì anh mà náo động."
“…” Phó Tư Dực ném điện thoại sang một bên, quả nhiên, anh không nên mất trí khờ dại mà trả lời những thông điệp nhạt nhẽo của Tô Nhiễm trong lúc họp.