Chiếc xe ba bánh mà Tần Tinh đang dùng được mua từ lâu, khi đó xe điện vẫn chưa được quản lý nghiêm khắc, mà xe vẫn luôn ngừng ở trên trấn, tốc độ nhanh nhất có thể đạt đến năm mươi cây số một giờ.
Trên đường lớn, cô nghĩ cho dù mình có đi xa thế nào, cũng có thể lập tức trở về siêu thị Vị Diện, vậy nên cô lái đi với tốc độ cao nhất.
Tốc độ xe rất nhanh, gió thổi vù vù qua tai.
Hai người ở sau lưng ban đầu còn ngồi trên ghế dài, ngồi một hồi thì lọt thỏm xuống dưới chân, hai tay cũng nắm chặt tay vịn, trong ngực còn ôm lấy băng ghế dài.
“Tốc độ này thế nào? Có cần chậm lại một chút không?”
Con đường đi qua các làng gần trấn nhỏ đều đã đã trở thành đường xi măng và đường nhựa cả rồi, chỉ còn rất ít con đường vẫn là đường đất như xưa, khi còn bé cô thích lái xe ba bánh phóng như bay, lớn lên lại không còn cơ hội nữa.
Trên đường lớn không có ai, vừa hay có thể chạy với tốc độ gió cuốn.
“Chúng tôi không sao, không cần lái chậm lại.” Cho dù hai tay của hai người bọn họ vẫn luôn nắm thật chặt tay vịn không buông tay, nhưng bọn họ đã thích ứng với tốc độ của xe, kích động nhìn về phía trước.
Xe ba bánh lao thẳng về phía trước, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp người đi đường, nhưng hầu như người ta còn chưa kịp nhận ra, xe ba bánh đã lái “vù” qua, hoàn toàn không cho người đi đường có cơ hội nhìn kỹ chiếc xe ba bánh kia.
Lái một hồi, xe gặp phải một đội lớn, cô không quay đầu mà hô lên một tiếng: “Ngồi cho vững.”
Lời vừa dứt, cô đạp chân ga, xông thẳng qua khe hở phía trước.
Lần này người khá đông, xe ba bánh còn chưa xông đến thì đã có người kịp nhận ra, tiếng “rút đao” lập tức vang lên cùng một lúc.
“Kẻ nào?!”
“Người qua đường.” Tần Tinh hô to một tiếng, vào giờ khắc này, xe ba bánh đã lao thẳng vào đám người, nhanh chóng chạy vυ't về phía trước.
“Thần tiên đại nhân, bọn họ đuổi đến rồi.”
“Ngựa, có người cưỡi ngựa đuổi tới!”
Hai người ngồi ở phía sau căng thẳng nhìn ngựa đang đuổi theo phía sau, bọn họ vô cùng căng thẳng, trong mắt bọn họ lộ rõ sự sợ hãi.
“Không sao đâu, ngồi cho chắc, nhìn đường đi, tôi đưa hai người đi thêm lát, hai người sẽ có thể đỡ phải đi bộ thêm chút.” Tần Tinh không dừng lại, cô tiếp tục quan sát đường ở phía trước.
Sau khi đi một đoạn đường không người, tiếng vó ngựa ở phía sau lưng càng lúc càng nhỏ rồi dần dần biến mất.
…
“Cha —— cha ——”
“Hí ——”
“Chủ tử, chúng thuộc hạ làm việc quá tệ, không đuổi kịp chiếc xe kỳ lạ kia.”
“Con đường này chắc chắn sẽ dẫn đến thành trấn.” Người trong xe ngựa vén màn lên, người đàn ông trung niên uy nghiêm nhìn bốn phía xung quanh: “Các ngươi có thấy rõ họ không?”
“Không ạ, chỉ thấy có một người lái nó.”
“Là một nữ tử trẻ, quần áo mặc trên người… Rất quái dị, chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa còn có hai người ngồi phía phía sau, nhìn có vẻ như là dân tị nạn mà chúng ta thấy lúc vừa đến.”
“Ngựa của chúng ta là ngựa tốt hiếm gặp, nhưng chúng vẫn không đuổi kịp chiếc xe kỳ quái kia, từ khi nào mà trên đời này lại có thứ ghê gớm như vậy?”
“Đâu chỉ ghê gớm, trông nó vô cùng khéo léo, nếu chúng ta có thể sử dụng, chúng ta chắc chắn sẽ vô địch thiên hạ.”
“Vậy thì đi tìm hiểu một chút.” Nam nhân ngước mắt, nói xong thì buông rèm xuống: “Ta cũng muốn xem thử nó là thứ gì lại có thể nghênh ngang như vậy.”
“Vâng, chủ tử, chúng thuộc hạ sẽ dựa theo dấu bánh xe để đi theo.” Người cưỡi ngựa kéo dây cương, quay lại hướng vừa đi qua, hung hăng vung roi quất ngựa.