Mấy ngày qua, cả nhóm đã dựng được một căn nhà tạm ở gần đó. Căn nhà đơn sơ, chỉ có khung sườn, hôm nay họ đang dựng mái nhà. Chỉ cần lợp xong mái, dù có mưa thì họ cũng có chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Tin tốt, tin vui cực lớn!” Khi âm thanh phấn khích vang lên, có người đang vác khúc gỗ chuẩn bị đưa lên mái nhà, nghe thấy vậy liền đứng sững tại chỗ.
“Tin gì thế?” Người trên mái cúi xuống, đưa tay nắm lấy một đầu khúc gỗ, chuẩn bị kéo lên.
“Thần tiên đại nhân đã nói với Ngọc Nương là sẽ tìm giống cây lương thực cho chúng ta,” Người đưa tin nhảy cẫng lên: "Thần tiên đích thân nói, sau này chúng ta có thể tự trồng lương thực rồi!”
“Thật không?”
“Ây da.”
“Cẩn thận, cẩn thận.”
“Nắm chắc rồi, đừng cử động, từ từ thôi.”
Sau một hồi lộn xộn, cuối cùng khúc gỗ cũng được đưa lên mái, còn người trước đó suýt trượt chân cũng đứng vững trên mái nhà, tựa vào mái nghiêng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cười rất vui vẻ.
“Ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha, quá tốt rồi, Thần tiên đại nhân vạn vạn vạn tuế!”
“Thần tiên đại nhân quả thực là người tốt nhất trên trời dưới đất, nhân từ nhất. Nhất định ngài ấy đã nhận được lễ vật của chúng ta. Sáng mai, chúng ta lại mang lễ vật đến, phải đặt nhiều hơn nữa.”
“Chờ những người đi hái sầu riêng trở về, nói với họ một tiếng, đem một nửa số sầu riêng hái được hôm nay biếu cho Thần tiên đại nhân đi.”
“Đúng thế, Thần tiên đại nhân chắc chắn không thiếu sầu riêng này, nhưng ngài ấy vẫn sẵn lòng giúp chúng ta, chúng ta không thể keo kiệt được, các ngươi cũng không được keo kiệt.”
“Chúng ta đâu phải loại người như vậy, Thần tiên đại nhân muốn thì đừng nói một nửa, tất cả cũng sẵn lòng dâng lên.”
“Đúng thế, đúng thế, hơn nữa sầu riêng vốn dĩ là do Thần tiên đại nhân phát hiện, nếu không có ngài ấy chỉ dẫn, làm sao chúng ta biết sầu riêng có thể ăn được. Các ngươi không biết đâu, hôm đó chúng ta đã đi qua rừng sầu riêng rồi, chính Thần tiên đại nhân đưa chúng ta quay lại xem, chỉ dẫn cách thu hái, nếu không chúng ta đâu dám ăn.”
Những người hái sầu riêng và người xây nhà thay phiên nhau kể lại, thật ra mọi người đã nghe câu chuyện về cách phát hiện sầu riêng và cách ăn nó rất nhiều lần rồi, nhưng hôm nay nhắc lại, vẫn có người nhiệt tình yêu cầu kể thêm lần nữa.
Những người khác cũng rất hưởng ứng, ngẩng đầu cười vui vẻ, lắng nghe chăm chú.
“Ta kể cho các ngươi nghe, hôm đó…”
Ngọc Nương cũng ngẩng đầu nghe một lúc, dù đã nghe qua nhiều lần, lần này nàng ấy vẫn nghe rất chăm chú và thích thú.
Nghe đủ rồi, nàng ấy đi đến chỗ không xa, đưa gói mì tôm trong tay cho một ông lão đang xoắn dây thừng: “Cha, đây là mì tôm Thần tiên đại nhân cho.”
“Thần tiên đại nhân lại cho mì tôm à?” Khuôn mặt ông lão đã đầy nếp nhăn, vốn đã trông nghiêm nghị, chỉ cần nhíu mày một chút cũng khiến người ta cảm thấy đáng sợ, làm người ta vô thức cảm thấy căng thẳng.
Ngọc Nương cũng vậy, có lẽ vì thường bị quát mắng nên khi thấy dáng vẻ của ông ta, nàng ấy theo phản xạ mà lùi lại một bước.
Ông lão không nói gì, tiếp tục cúi đầu xoắn dây thừng.
“Cha ơi, con để mì tôm để ở đây nhé, con dẫn Niếp Niếp đi tìm đá trắng tiếp.” Ngọc Nương tiến lên một bước, đặt gói mì tôm cạnh ông lão rồi dắt nữ nhi ngoan ngoãn đang ngồi trên tảng đá bên cạnh.
Trước khi đi, nàng ấy quay lại nhẹ nhàng nói: “Cha ơi, nếu cha rảnh thì cha có thể dạy chữ cho Niếp Niếp không?”
“Nương.” Đứa bé nhỏ lắc lắc cánh tay của Ngọc Nương: "Sáng nay ông nội đã dạy con đọc chữ, bây giờ con có thể nhận biết được các con số, rất dễ dàng nhận ra.”
“Thật sao?” Ánh mắt Ngọc Nương sáng lên.
“Vâng.”
Ngọc Nương giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nữ nhi, sau đó nhìn lão nhân đang im lặng: “Cha à, cảm ơn cha.”