Siêu Thị Vạn Vật Bắt Đầu Từ Tích Trữ Hàng Hóa

Chương 24:

“Cưỡi lên con lừa nhỏ yêu dấu của tôi, nó không bao giờ kẹt xe…” Tần Tinh vừa đạp xe vừa ngâm nga bài hát, cứ lặp đi lặp lại hai câu này, chủ yếu vì cô chỉ biết hát mỗi hai câu ấy.

Trên đường đạp xe đi xa, cô đón làn gió tràn đầy oxy, vui vẻ tiến về phía trước.

Tuy nhiên, suốt quãng đường, ngoài chuyện thỉnh thoảng bắt gặp mấy cây sầu riêng, trên cây vẫn còn những trái chín ngon lành có thể ăn được thì phần lớn trái cây khác đều đã bị chim thú ăn mất, thậm chí còn thấy cả những cây còn nguyên trái nhưng cô không dám ăn. Trái cây giữa rừng hoang vắng mà ngay cả chim thú cũng không ăn thì cô càng không dám.

Đi thêm một đoạn nữa, cô nhìn thấy một con đường lớn rộng rãi, thoạt nhìn là con đường thường xuyên có người qua lại.

Thấy vậy, cô mới nhận ra khu rừng mặt trời lặn ấy thực ra không quá hẻo lánh.

“Cha, cha, cha –—”

Nghe tiếng đánh xe ngựa từ xa vọng lại, Tần Tinh nghiêng đầu dừng xe lại.

Trong tầm mắt của cô là màn hình hiển thị của siêu thị Vị Diện, đảm bảo cô có thể quay trở lại siêu thị trong khoảnh khắc có sự cố xảy ra.

Qua màn hình trong suốt, cô thấy một chiếc xe ngựa đang chạy tới từ xa.

Khi xe ngựa đến gần, dường như người đánh xe cũng chú ý đến sự hiện diện của Tần Tinh bèn cẩn thận ghìm dây cương, từ từ dừng lại.

Xe ngựa lắc lư, người trong xe cũng nhận ra điều khác thường, đưa tay vén rèm lên.

Người trong xe là một cô gái, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc áo gấm hoa lệ, đầu đội cả bộ trang sức bằng đá quý tinh xảo.

Tần Tinh nhìn cô gái, cô gái đó cũng nhìn Tần Tinh.

Phía sau xe ngựa có mười mấy người chạy tới bao vây chiếc xe, không để lộ một khe hở nào, tất cả đều đặt tay lên chuôi đao bên hông, như thể sợ Tần Tinh gây chuyện.

Thế nhưng cô gái trên xe lại không sợ, ngược lại còn dùng ánh mắt tò mò quan sát Tần Tinh một lượt: “Ngươi là ai?”

“Người qua đường.” Tần Tinh nắm chặt tay lái của chiếc xe điện.

“Sao ngươi lại ăn mặc như thế?” Cô gái vẫn đầy vẻ tò mò.

Tần Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua, cô không thấy trang phục của mình có gì lạ.

Thời tiết gần đây càng ngày càng nóng lên, cô lại sợ nóng, bình thường chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, quần jeans ngắn tới đầu gối, tóc cũng chỉ buộc cao đơn giản.

Trang phục này ở hiện đại chẳng ai thấy có gì lạ, ngay cả Ngọc Nương và mấy người cũng không nói gì, cô cũng chẳng thấy có vấn đề gì.

Lúc này nhìn lại trang phục của đối phương, cô mới chợt nhận ra mình đang ở thời cổ đại.

Nhưng cô lại nhìn cô gái mặc áo dài tay, hỏi: “Ngươi không thấy nóng à?”

“Nóng chứ." Mắt cô gái sáng lên, lập tức thò đầu ra: "Lưu quản gia, ta muốn xuống nói chuyện với cô ấy.”

“Tiểu thư, đây là nơi hoang vắng, người này lại không rõ lai lịch, e rằng…” Lưu quản gia cảnh giác liếc nhìn Tần Tinh, chỉ cảm thấy cô gái trước mặt vô cùng nguy hiểm.

Ở nơi hoang vắng thế này mà dám để lộ tay chân, không sợ gặp nguy hiểm, thì e rằng chính cô mới là kẻ nguy hiểm nhất.

“Nếu cô ấy định làm gì thì chúng ta có thể làm gì được chứ." Cô gái dựa vào cửa sổ, nài nỉ: "Lưu quản gia, ta muốn nói chuyện với cô ấy, xin thúc nhé?”

“Tiểu thư…” Lưu quản gia định cứng rắn nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô gái, cuối cùng cũng mềm lòng gật đầu: "Cùng lắm là một khắc thôi.”

“Cảm ơn Lưu quản gia." Cô gái vui vẻ nói, lập tức vén rèm xe nhảy xuống, nhanh chân chạy đến trước mặt Tần Tinh: "Ta có thể nói chuyện với ngươi không? Ta muốn làm quen với ngươi, trong nhà ta đứng thứ ba, mọi người đều gọi ta là Tam Nương, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.”

Tần Tinh nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô gái khi nhìn cô, giống như đã tìm thấy một báu vật hiếm có trên đời.

Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng hiểu ra.

Đây là một tiểu thư khuê các thời cổ đại, được yêu chiều hết mực, nhưng những gì nàng ấy có thể thấy vẫn chỉ là mảnh đất một mẫu ba phân mà người khác cho phép nàng ấy thấy.