Siêu Thị Vạn Vật Bắt Đầu Từ Tích Trữ Hàng Hóa

Chương 11:

Tần Tinh suy tư một lát, kịp phản ứng: "Tạ Hằng Lượng?"

"Đúng, tôi cứ tưởng cậu quên tôi chứ, mấy ngày trước nghe nói siêu thị bên này đổi chủ, tôi còn tưởng là ai, không ngờ là cậu tự mình trở về, " Tạ Hằng Lượng đi tới quầy thu ngân, "Tôi ở trấn trên làm chuyển phát nhanh, làm nhiều năm rồi, còn cậu, là sinh viên, sao lại về mở siêu thị?"

"Trong thành thị mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi một lát." Tần Tinh tiễn khách trước, đối mặt với bạn học cũ trước mắt, trực tiếp ngồi ở trên ghế phía sau, "Cậu ở trên trấn còn rất thích ý."

"Cứ như vậy đi, kiếm miếng cơm ăn, tôi còn muốn vào thành phố, nếu không đời này đều ở trên trấn, không có ý nghĩa, " Tạ Hằng Lượng lắc đầu, "Cậu lấy cho tôi gói thuốc, lấy hai gói đó, đúng, tôi lại đi lấy mấy gói mì ăn liền."

Nói xong, anh ấy đi vào bên trong, không bao lâu liền cầm hai gói mì ăn liền đi ra.

Lúc này Tần Tinh đã quét xong giá thuốc lá, nhìn đồng phục trên người đối phương, nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, hai ngày trước tôi mua một tủ lạnh lớn, đoán chừng sắp tới rồi, đến lúc đó là cậu đưa đến cửa hàng cho Tạ Hằng Lượng sao?"

"Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi đưa tới cho cậu." Tạ Hằng Lượng lập tức gật đầu, nhìn Tần Tinh quét giá mì ăn liền, từ trong túi lấy điện thoại di động ra.

"Chỗ tôi có mấy gói mì ăn liền sắp hết hạn, còn lại bảy tám ngày là hết hạn, một gói một đồng cậu có lấy không?" Tần Tinh thuận miệng nói, hiện tại còn có bảy tám ngày là hết hạn, có thể bán, qua mấy ngày nữa thì thật sự không thể bán.

Cho dù mì ăn liền cô đặt ở trong không gian cũng sẽ không biến chất.

"Vậy cậu cho tôi thêm mấy gói, thời nay mì ăn liền cũng càng ngày càng đắt." Tạ Hằng Lượng nói xong, trực tiếp mở hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc từ bên trong ra ngậm vào miệng, vừa ngậm thuốc lá vừa nói chuyện hàm hồ: "Sáu gói đi, đưa hết cho tôi, mấy ngày nay tôi ăn mì ăn liền."

Tần Tinh ngẩng đầu, nhìn anh ấy lấy bật lửa ra muốn châm thuốc, theo bản năng nhíu chặt lông mày.

"Không hút không hút." Tạ Hằng Lượng lấy điếu thuốc từ trong miệng xuống: "Đã nhiều năm như vậy, ánh mắt của lớp trưởng vẫn rất áp bách."

"Đừng hút ở trong tiệm của tôi là được, tôi không ngửi được mùi thuốc lá." Tần Tinh nói xong, bỏ toàn bộ đồ vật đối phương mua vào túi, "Quét mã."

Tạ Hằng Lượng lập tức mở giao diện quét mã điện thoại.

Ứng phó xong đợt khách hàng buổi sáng, Tần Tinh nhìn thoáng qua bên ngoài, xác nhận tạm thời không có người đến, lại đứng dậy đi ra cửa sau.

Ở trấn nhỏ mở siêu thị nhàn rỗi thì nhàn rỗi, nhưng cũng rất dễ gặp được người quen, nhưng lấy quan hệ mười mấy năm không gặp của hai bên, cho dù biết là người quen cũ, cũng không có khả năng cố ý tới gặp.

Dù sao cũng chỉ là bạn học cũ mà thôi.

Đẩy cửa sau ra, lần nữa tiến vào vẫn là siêu thị Vị Diện, siêu thị Vị Diện có hệ thống phòng ngự, chỉ cần có người động tâm tư không đứng đắn, tự nhiên sẽ bị hệ thống phòng ngự ngăn cản.

Nhưng cô chưa đóng cửa còn có một điểm là suy đoán những người chạy nạn bên ngoài kia không có khả năng tự tiện tiến vào "chỗ ở thần tiên".

Sự thật quả là thế, lúc này, siêu thị Vị Diện một chút dấu vết cũng không có, thậm chí tất cả mọi người cách siêu thị Vị Diện xa mấy mét, cũng không dám tới quá gần.

Tần Tinh xuất hiện, Ngọc Nương lập tức chào đón, nói ra ý nghĩ của đoàn người bọn họ.

"Chẳng phải nói cỏ cây ở đây đều có độc sao, các ngươi có thể ở được không?"

"Bẩm thần tiên đại nhân, chúng ta đã đi phụ cận xem qua, cách nơi này mười dặm có một chỗ có thể cho động vật sinh tồn, hôm nay thiên hạ đại loạn, thế đạo bất ổn, chúng ta sớm đã không có nhà để về, nếu có thể ở lại nơi này, có lẽ còn có thể tránh đi phiền nhiễu của thế gian, nếu thần tiên đại nhân không muốn, chúng ta lập tức rời đi."