Siêu Thị Vạn Vật Bắt Đầu Từ Tích Trữ Hàng Hóa

Chương 09:

Sau khi đổ xong, cô hỏi thăm một năm nay của Ngọc Nương, trong thần thái mờ mịt của nàng, xé gói tương ra, không bỏ gói ớt, chủ yếu là nàng thấy dáng vẻ hai mẹ con quá gầy yếu, hẳn là không thích hợp ăn đồ ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gói bột ớt vẫn rất cay.

Sau khi chuẩn bị xong, cô rót nước nóng vào trong chén.

"Ngươi cứ để yên đó, chờ mấy phút... Một lát nữa, mềm là có thể ăn."

"Đa tạ thần tiên đại nhân." Ngọc Nương cẩn thận từng li từng tí bưng bát, đặt nó lên một tảng đá lớn.

Một lúc sau, mùi thơm của mì dần dần lan tỏa.

"Nương, thơm quá..."

"Thật là thơm!" Có người từ xa đi tới, nhìn thấy đồ trong bát Ngọc Nương, lập tức vọt tới trước mặt Tần Tinh, "Thần tiên đại nhân, ta cũng nhặt được đá trắng, nhặt được hai viên."

"Để ở chỗ này, " Tần Tinh giống như trước giới thiệu, xác nhận là đá trắng, cô lại giới thiệu cho đối phương phương pháp ăn mì ăn liền, lại hỏi, "Ngươi cần nước ấm không?"

"Cần cần, đa tạ thần tiên đại nhân." Đối phương vội vàng nói cảm ơn, từ trong bọc quần áo tùy thân lấy ra một cái chén.

Cái chén này rõ ràng bẩn hơn cái chén trước một chút, nhưng đối phương không thèm để ý, Tần Tinh cũng sẽ không nhiều lời, vẫn bóp nát nửa gói mì ăn liền giống như trước đó, lại đổ nước sôi, đổ nước sốt vào.

Chỗ nguyên liệu còn lại được đưa đến tay đối phương.

"Đây cũng là cho ta sao?" Đối phương kích động cầm túi nguyên liệu.

"Ừ, đồ trong gói này đều thuộc về ngươi." Tần Tinh gật đầu, sau đó mắt thấy đối phương liếʍ một cái ở mép bao tương, con mắt cũng tỏa sáng.

"Trong này có dầu, còn có muối! Đa tạ thần tiên đại nhân, đa tạ đại nhân!" Người này vui mừng cầm cái bát nóng hổi, cầm gói tương quý giá tìm một chỗ ngồi xuống, nhanh chóng từ trong bọc lấy đũa ra khuấy trong bát một chút, đợi cho nước sốt trong bát được tan ra, liền uống một ngụm.

Tần Tinh đang muốn nói nóng, thấy đối phương vừa hà hơi vừa uống nước trong chén, vẻ mặt ăn uống no say, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

"Cha, cha..." Ngọc Nương cẩn thận đẩy ông lão, đẩy đẩy đột nhiên cảm thấy không thích hợp: "Cha, người tỉnh lại đi, cha!!!"

Nam nhân đang uống nước nóng thấy vậy, lập tức buông bát trong tay xuống đứng lên: "Nhất định là đói tới choáng váng, mau cho hắn ăn."

Ngọc Nương phản ứng lại, vội vàng đi lấy bát mì ăn liền đã hơi nguội một chút, đút đến bên miệng lão nhân.

Vừa đưa đến bên miệng, miệng lão nhân liền không tự giác động đậy.

"Miệng có thể cử động thì tốt, ăn chút gì đó là được." Nam nhân đứng ở bên cạnh, trong tay nắm chặt chén của mình, "Nếu lúc này hắn ngay cả miệng cũng không cử động được, vậy nói rõ đã đi đời nhà ma, đoạn đường này tới đây, rất nhiều người đều là như thế, Ngọc Nương, cha ngươi đã ba ngày chưa ăn cơm rồi."

"Ta..." Ngọc Nương nắm thật chặt bọc quần áo.

"Ăn là được rồi." Nam nhân nói một câu, lại bắt đầu uống nước canh trong tay mình, "Thật sự là thức ăn của thần tiên, đã lâu rồi ta không được uống nước canh thơm như vậy."

Lão nhân một mực nhắm mắt lúc này từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Ngọc Nương ngồi xổm trước mặt mình, cùng bát bên miệng, thốt ra chính là tiếng quát lớn: "Ta không cần ngươi quản, quản cho tốt chính ngươi đi."

"Cha, đây là đồ ăn thần tiên đại nhân cho." Ngọc Nương lập tức nói.

Lão nhân quay đầu, nhìn thấy cửa mở ra, vịn thân cây đứng lên: "Ta lại đi tìm tảng đá."

"Cha, đây là của người." Ngọc Nương nhét một gói mì gói vào tay ông lão: "Ăn xong rồi đi tìm, chúng ta đều có thể sống sót, cùng sống sót."

Tiếng nói của nàng vừa dứt, tấm lưng căng thẳng của ông lão chậm rãi thả lỏng xuống.