"Trách không được, streamer bán hàng quả thật nhanh, "Tài xế giật mình, "Vậy chúng tôi đi trước, chuyện thực phẩm sắp tới tôi nói với ông chủ một tiếng, có hàng thích hợp nói với cô."
"Được."
Tần Tinh tiễn mấy người tài xế trở lại xe tải, nhìn theo xe rời đi.
Trong chốc lát, trên con đường này không có mấy người đi qua, cũng không có ai nhìn siêu thị thêm vài lần.
Việc kinh doanh hàng ngày của siêu thị vẫn phải có, nhưng mấy năm nay càng ngày càng nhiều người bắt đầu đi vào trong thành phố, cho dù là trên trấn, người cũng càng ngày càng ít, dẫn đến việc kinh doanh của siêu thị giảm xuống nhiều lần, cũng là vì nguyên nhân này, người thuê lúc trước mới muốn trả lại cửa hàng.
Nghe nói Tần Tinh nguyện ý tiếp nhận, đối phương trực tiếp chuyển nhượng tất cả hàng hóa trong siêu thị cho cô, đưa số điện thoại của ông chủ kho hàng cho cô không nói, lúc đi còn chúc cô làm ăn thịnh vượng.
"Tinh Tinh?"
"Bà Triệu."
"Cửa hàng này... Nói là chuyển nhượng, kết quả là tự cháu trở về mở à?" Bà Triệu nhìn trong cửa hàng một chút, xác nhận toàn bộ cửa hàng chỉ có một mình Tần Tinh, mới hỏi một câu.
Siêu thị nhỏ trong trấn này không lớn, khách cũng không nhiều, Tần Tinh không có ý định thuê người, dứt khoát kiêm tất cả chức vụ của mình.
"Vâng, cháu tự mở."Tần Tinh gật đầu: "Bà Triệu muốn mua cái gì ạ?"
"Bà muốn chai nước tương, tự mình lấy là được." Bà Triệu nói, vào siêu thị, thuần thục lấy một chai nước tương từ trên kệ hàng: "Bây giờ mọi người đều đi vào trong thành phố, sao cháu lại trở về?"
"Trở về nghỉ ngơi vài năm."Tần Tinh nói, quét mã chai tương, "Mười chín tệ chín."
"Bà lấy hai viên kẹo." Bà Triệu tự mình lấy kẹo từ trong cái hộp nhỏ bên cạnh, thanh toán hai mươi tệ, "Buổi tối đến nhà bà ăn cơm, đã lâu rồi cháu không trở về, hai ngày trước bà cũng không đến đây, sớm biết là cháu trở về, chắc chắn sáng sớm bà sẽ đến gọi cháu"
"Hai ngày nữa đi, mấy ngày nay trong siêu thị bận rộn nhiều việc." Tần Tinh nói chuyện, cầm túi bỏ chai nước tương vào.
"Vậy hai ngày nữa bà sẽ đến gọi cháu." Bà Triệu nhìn Tần Tinh, "Nhà bà cũng không có ai, cháu đồng ý đi ăn cơm, trong nhà có thể náo nhiệt một chút."
"Hai ngày nữa cháu nhất định sẽ qua đó." Tần Tinh đưa túi cho bà Triệu, không hỏi tình hình người nhà đối phương, nghĩ cũng biết, nhất định là ra ngoài làm công.
Chính cô cũng giống như vậy, nếu không phải đột nhiên từ chức, bình thường có thể nửa năm mới có thể trở về một lần, dù sao trong nhà cô chỉ còn một mình cô, trở về cũng không có ý nghĩa.
Tiễn bà Triệu đi, trên đường thật sự trống không.
Tần Tinh tranh thủ rảnh rỗi, đi vào trong kho hàng, chuyển tất cả mì ăn liền vào trong không gian.
Thức ăn tồn tại trong không gian của cô có thể bảo quản trong thời gian dài không hư hỏng, đừng nói là mì ăn sắp hết hạn, cho dù là đã đến hạn thì cũng có thể khiến tất cả mì ăn liền đều dừng lại ở giờ khắc này.
Thời tiết cực đoan bắt đầu, không ảnh hưởng đến việc vận hành chuỗi thức ăn, nhưng sau này thời tiết cực đoan phát triển ngày càng nghiêm trọng, nhân loại bắt đầu dần dần những ngày thiếu ăn thiếu nước.
Trong thời gian ngắn có lẽ cô không cần dùng đến mì ăn liền, nhưng chỉ cần thời gian kéo dài, sớm muộn sẽ có ngày dùng đến.
Tám giờ tối, đúng giờ Tần Tinh đóng cửa tiệm, đi vào phòng ngủ lầu hai nghỉ ngơi.
Tòa nhà này là một tòa nhà hai tầng, từ khi xây dựng đã được xác định bố cục, cửa hàng lầu một, nhà ở lầu hai, một tầng 150 mét vuông, phòng bếp phòng ngủ lầu hai đầy đủ mọi thứ.
Phòng của cô ở phía sau, ngoài cửa sổ là một con sông.
Buổi tối mở cửa sổ nhỏ, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi tới, ở thời điểm xuân hạ giao nhau như hiện tại, làm người ta cảm giác vô cùng mát mẻ.
Muỗi bị ngăn ở ngoài màn, không có tiếng "Ong ong" làm người ta phiền lòng, càng khiến một giấc này trở nên đặc biệt sảng khoái tinh thần.
"Thùng thùng... Thùng thùng... Ô... Ô..."
Tần Tinh lật người trên giường, nằm thẳng mở to mắt.
Âm thanh bên tai vẫn tồn tại như cũ, khiến cô muốn bỏ qua cũng không được, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi dậy.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhỏ mở ra chiếu vào bên trong, Tần Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong nháy mắt khi thấy rõ lại trừng lớn hai mắt.
Sao lại có... hai mặt trăng?!