Sau Khi Kiều Thiếu Gia Bị Sơn Tặc Bắt Đi

Chương 9

“Mau nhìn xem mau nhìn xem, tân nương tử khóc càng lớn thêm kìa.”

“Lớn như vậy mà còn kêu nương, thật là mất mặt.”

Vang lên tiếng ríu rít của những hài tử choai choai, sau đó còn cười hì hì nhéo khuôn mặt non mềm của Thời Hữu Phượng, “Đừng đòi nương nữa, làm nương tử của lão đại chúng ta thôi.”

“Đúng vậy, có nam nhân thì sẽ quên nương liền.”

Thời Hữu Phượng theo bản năng mà lẩm bẩm liền bị những đứa nhóc này nghe được trêu chọc.

Y vừa mở mắt ra, ánh sáng mơ hồ từ bên cửa sổ truyền tới, bên có có năm sáu đứa trẻ bảy tám tuổi đang vây quanh y, ríu rít chỉ trỏ, có đứa còn nhéo mặt y, sờ cái mũi, cầm cổ tay hoặc chọt chọt bên hông y.

Đám nhóc sơn tặc này dường như đã nhặt được một khối ngọc xinh đẹp, tò mò sờ qua sờ lại.

“Thả ta ra!”

Mắt thấy có đứa nhóc muốn cởi đai lưng của y, y liền sợ đến mức vội vàng run run lên tiếng.

Nhưng những đứa nhóc này hoàn toàn không sợ y, bọn chúng cái gì mà chưa thấy qua, ca nhi này hôn mê còn không quên khóc lóc, vừa mềm mại vừa trắng nõn, ai sẽ sợ y chứ.

“Ta muốn nhìn xem thử ngươi có trắng hơn quả phụ trong thôn không? Nếu không trắng thì không xứng làm nương tử của đại đương gia.”

Thằng nhóc kia có khuôn mặt tròn trịa bởi vì từ nhỏ đã phơi nắng nên làn da ngăm đen, bên quai hàm còn có nước mũi, đôi tay nhỏ bé đen nhẻm, làm cho Thời Hữu Phượng nhìn thấy muốn buồn nôn.

“Nếu ta phải làm nương tử cho đại đương gia của ngươi, thì ngươi không thể đυ.ng vào ta.”

Thằng nhóc kia liền do dự chớp chớp mắt, sau đó không can tâm mà thu tay lại.

Thời Hữu Phương thấy chỉ cần nói ra đại đương gia thì đứa nhỏ này chỉ có một tia kính sợ, y không khỏi suy nghĩ, có thể đại đương gia là người tốt, cho nên mấy đứa nhóc trong sơn tặc này đều không sợ hắn, có thể trói y lại cũng vì tiền tài.

Nhưng vào lúc y đang nghĩ như vậy thì cách đó không xa truyền đến tiếng pháo cùng tiếng gõ trống, dường như đang mở tiệc gì đó.

Thằng nhóc thấy Thời Hữu Phượng ngạc nhiên, liền cười hì hì nói: “Ngươi chính là tân nương tử nha.”

Trong lòng Thời Hữu Phượng lạnh đi một nửa, ánh mặt trời từ trên nóc nhà xuyên qua một tấm ngói vỡ chiếu xuống, Thời Hữu Phượng bị trói nằm trên ván giường cũ, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy sợ hãi cùng nôn nóng.

“Ngươi thả ta ra ngoài đi, ngươi muốn bao nhiêu bạc cũng được.”

Thằng nhóc k ia nghiêng đầu: “Các thiếu gia trong thành đều ngây thơ như vậy à?”

Cơ thể Thời Hữu Phượng cứng lại, trong lòng hoảng loạn mà tiếp tục cầu xin: “Vậy có thể nói cho ta biết đại đương gia là loạn người gì không, ta sẽ cho người đó một thỏi vàng.”

Lúc này đám nhóc này mắt liền sáng lên.

Nhìn cách ăn mặc sang quý của Thời Hữu Phương, sôi nổi mà tiếng lên phía trước nói.

“Đại đương gia có thể một đêm bảy lần!”

“Đại đương gia có tám tức phụ.”

(tức phụ: vợ)

“Đại đương gia thích Ngưu quả phụ, mỗi đêm ở trong động đều học tiếng mèo kêu.”

“Đại đương gia thích những tiểu thiếu gia trắng nõn ở trong thành.”

……

Thời Hữu Phượng nghe xong liền hôn mê bất tỉnh.