Sau Khi Kiều Thiếu Gia Bị Sơn Tặc Bắt Đi

Chương 1: Mở đầu

“Lần này Thời phu nhân chịu rét ba tháng đến dẫn đến phong hàn.”

“Lão hủ mở mấy đơn dược, uống xong thì tốt rồi.”

Thời lão gia gật đầu liên tục, lộ ra nụ cười ngây ngô, sau đó tự mình đưa lão đại phu ra đến cửa.

Người trong phòng vừa rời đi, nữ nhân trên liền không có sức lực mà mở mắt ra, tiếp theo, đột nhiên giương cổ lên, giơ tay che miệng ho khan.

Chiếc khăn tay trắng bị cầm chặt ở trong tay, lộ ra một chút dấu vết màu đỏ tươi.

Nha hoàn đứng bên cạnh hoảng sợ phát ra tiếng, nhưng dường như đã bị dặn dò nhiều lần, hai mắt rưng rưng mà cầm khăn tay lau khoé miệng phu nhân.

Thời lão gia đưa lão đại phu đến cửa, nhìn qua phương thuốc, đột nhiên trong lòng căng thẳng sợ hãi.

Lão đại phu xưa nay sang sảng hiền lành, hay nói chuyện với mọi người, lần này sau khi viết xong đơn thuốc, chân mày lại cau lại, không nói một lời.

Thời lão gia tuổi về già mới có một đôi nhi nữ (trai gái), vốn là chuyện tốt, nhưng sau khi phu nhân sinh ra long phượng thai thì thân thể ngày càng sa sút.

Thân thể của tiểu nhi tử cũng càng thêm yếu ớt, từ nhỏ đã bệnh tật quấn thân, chịu rất nhiều tra tấn. Thời lão phu học y mong có thể giúp được một chút, lão đại phu cũng là khách quen ở trong phủ, chỉ dạy giúp Thời lão phu.

Lúc này nhìn thấy trong đơn thuốc có mấy vị thuốc có dược tính mạnh, không thua gì việc uống rượu độc giải khát.

Thời lão gia cao lớn mặt mày tức khắc xám như tro tàn.

Thời lão gia đi vào trong phòng, nhìn thấy nha hoàn đang lau khuôn mặt của phu nhân, lập tức kêu rên cuống quít chạy tới gần.

“Phu nhân… ơi…”

Thời Nương nghiêng đầu tìm kiếm, nhìn thấy nam nhân nhà mình đau khổ như trời sập xuống, chân mày lá liễu đang mệt mỏi rũ xuống, trong thoáng chốc lại nhíu lại: “Còn chưa có chết đâu, chàng khóc như sói tru.”

“Nhà này không có nàng, ta không thể nuôi được nhi nữ đâu.”

Thời lão gia lau khoé mắt ướŧ áŧ, vẫy vẫy tay đuổi nha hoàn ra ngoài, sau đó ngồi xuống mép giường: “Phu nhân, nếu không, chúng ta xung hỉ đi.”

Thời Nương quay đầu nhắm mắt lại, một lúc lâu sau cũng không nói tiếng nào.

Có lẽ mệnh của nàng có nhiều chông gai, phúc mỏng hoạ nhiều.

Con cháu trong Thời phủ thưa thớt, thế hệ Thời lão gia trước dưới gối cũng chỉ có một vị đích nữ chính là Thời Nương hiện tại. Lão gia nạp nhiều thê thϊếp cũng chỉ sinh ra nữ nhi. Nhưng bên dòng bên lại có rất nhiều nam đinh.

Lão gia chủ hơn thua, trực tiếp tuyển con rễ cho Thời Nương, chặt đứt tâm tư đưa nhi tử lên kế vị của dòng bên.

Đám trưởng lão chắc chắn không đồng ý, nói cái gì mà tuyển con rể vào cửa chính là dẫn sói vào nhà. Tình nguyện dâng gia sản lên cho người ngoài chứ không cho thân nhân cùng huyết mạch, toàn tộc thậm chí toàn thành đều nhìn vàp Thời phủ mà chê cười.

Cũng may Thời Nương tự mình tranh đua, đem gia sản cửa hàng đều phát triển không ngừng.

Tuy rằng Thời lão gia không có bản lĩnh gì, nhưng lại vô cùng nghe lời của Thời Nương, cho dù người khác có xúi giục như thế nào cũng không có chút lay động, yên tâm thoải mái mà ăn cơm mềm. (ăn bám)

Có đôi khi, Thời Nương cũng cảm thấy Thời lão gia cũng quá nhu nhược. Nhưng vào đêm khuya tĩnh lặng suy nghĩ một chút, cho dù Thời lão gia không dùng được nhưng cái gì cũng nghe theo nàng, một nhà chung sức là tốt nhất, so với chuyện phu thế cùng giường nhưng bằng mặt không bằng lòng tốt hơn rất nhiều.

Hai phu thê có cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng mà bụng của Thời Nương lại không có chút động tĩnh.

Dòng bên vẫn luôn như hổ rình mồi, đám trưởng lão trong tộc nói đây chính là báo ứng do ngang ngược máu lạnh.

Thời lão gia không muốn nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của Thời Nương, thậm chí còn nói muốn tìm cho Thời Nương mấy cái ‘nam thϊếp’, sau đó Thời Nương tức giận đến mức xách chổi lông gà đuổi đánh Thời lão gia.

Trận khôi hài này mỗi năm đều diễn ra một lần, cũng đè xuống tâm tư của đám người bên dòng tộc, rốt cuộc đây cũng là toan tính của hai phu thê, không nhượng bộ cũng không được.

Cuối cùng vào năm Thời Nương 30 tuổi, nàng có thai.

Khắp mơi đều vô cùng mong ngóng, sinh ra được một đôi long phượng thai, nhi tử lại còn vô cùng xinh đẹp.

Sinh hai cái, nhưng lại coi như không sinh.