2 người đi đến cửa hàng nội thất lớn nhất ở trung tâm thành phố, gồm 3 tầng, còn có khu đồ ngọt ăn uống, điều hòa ở chỗ này giống như không cần tiền vậy. Vừa vào trong đã thấy lạnh căm, Tống Linh Thư lại mặc váy cụt tay nên theo bản năng xoa xoa cánh tay.
Thấy vậy Quan Duyệt lấy ra một cái áo khoác từ trong túi của cô, khoác lên vai nàng.
“Oa woa, tư lệnh Quan tri kỷ quá vậy?” Tống Linh Thư nắm lấy áo khoác, sửng sốt một chút. Rồi kéo lấy một góc ngửi thử, nàng kinh ngạc nói: “Mùi hoa hải đường.”
“Có lẽ là do trong túi có nước hoa.” Quan Duyệt nhìn bộ dạng hít như nghiện của nàng, buồn cười và hiếu kỳ hỏi: “Em thích mùi này đến vậy à?”
“Dạ! Tôi thích mùi hoa hải đường nhất!” Tống Linh Thư nói.
“Ừm, tôi biết rồi.” Quan Duyệt gật đầu.
Tống Linh Thư nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên, húc bả vai cô: “Chị biết cái gì? Đừng nói là định từ nay về sau chỉ dùng mỗi loại nước hoa này nhé?”
Quan Duyệt sửng sốt: Mình biểu hiện ra rõ ràng đến vậy à?
“E hèm, biết là biết, nghĩa như chữ.” Quan Duyệt bước đến phía trước xem thương phẩm.
Tống Linh Thư cười hừ một cái, đúng là cái đồ ngoài lạnh trong nóng!
Lần này chủ yếu là đi chọn mua sofa và giường, với một ít thứ nguyên bộ. Nhân viên hướng dẫn mua sắm dò hỏi yêu thích và phong cách trang trí của Quan Duyệt, đề cử cho cô mấy khoản sofa khá tốt. Quan Duyệt xem từng cái xong, định hỏi thử ý kiến thì thấy đối phương đã ngủ trên sofa gần đó rồi, đầu dựa vào tay vịn, bọc trong áo khoác, ngủ rất thoải mái an nhàn.
Quan Duyệt đi đến bên cạnh nàng, khom lưng nhìn kỹ mặt của đối phương khi ngủ, không có quấy rầy nàng mà nói với nhân viên hướng dẫn mua: “Đi xem giường trước đi.”
Nửa tiếng sau, Tống Linh Thư ngáp rồi ngồi dậy, nhìn khắp nơi một vòng, thấy Quan Duyệt cầm 2 ly cà phê đi tới.
“Tỉnh?” Quan Duyệt đưa một ly cho nàng.
“Dạ, không biết sao lại ngủ gục mất, chắc là do dậy sớm quá, hoặc cũng có thể là do sofa quá thoải mái.” Tống Linh Thư nhận lấy ly cà phê, là loại nóng, rất hợp với hoàn cảnh lạnh như băng trong cửa hàng.
“Muốn nghỉ ngơi thêm không?” Quan Duyệt hỏi.
“Chị mua xong rồi?”
“Ừm.”
“Vậy đi thôi, nơi này lạnh quá.” Tống Linh Thư đứng lên, thoải mái duỗi người. Rồi tò mò hỏi câu: “Chị mua cái nào?”
Quan Duyệt chỉ chỉ chiếc giường đã quyết định xong.
“Không tệ không tệ.” Tống Linh Thư gật gật đầu: “Vậy còn sofa thì sao?”
Quan Duyệt mấp máy môi, cuối cùng không nói gì mà quay đầu lại chỉ chiếc sofa Tống Linh Thư vừa ngủ.
Lông mi Tống Linh Thư chớp chớp, trong mắt hiện lên ý cười: “Mắt nhìn tốt đấy, cái sofa đó vừa mềm mại vừa thoải mái.”
“Ừm.” Quan Duyệt hàm hồ trả lời, quay mặt đi và chột dạ uống miếng cà phê. Còn đang rối rắm nên làm thế nào mới ra vẻ tự nhiên và mời nàng sau này về nhà chơi thì nghe thấy nàng cười cười nói: “Sau này đến nhà chị chơi thì tôi có thể ngủ trực tiếp trên sofa.”
Khóe miệng Quan Duyệt không tự chủ được mà nhếch lên chút, vẻ mặt chính trực nói: “Yên tâm, nhiều phòng, sẽ không để em ngủ trên sofa.”
“Vậy thì tôi mong được lắm đấy.”
Giao tiền xong, định ra ngày giao hàng tận nhà thì 2 người đi ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó mới cùng nhau dẹp đường hồi phủ.
Nếu không phải tại buổi chiều có nhiệm vụ của chương trình thì 2 cô còn muốn đi dạo bên ngoài 1 ngày.
Nói gì ta, giống hẹn hò quá đi.
Buổi chiều, 4 vị khách quý nữ bị an bài đến một tiệm bánh ngọt có tiếng đi uống trà, nói chuyện phiếm với nhau.
Mấy người ở chung rất hòa hợp, nữ 4 Giả Phỉ cũng thích Trịnh Hạo Nam, trong lúc nói chuyện cũng thường xuyên ưu tiên anh ta. Nhưng cô ấy hiểu cái gì là chừng mực hơn Ngu Tần, sẽ không làm chuyện quấy rầy lúc đối phương và A Nhã tình chàng ý thϊếp, thuộc về loại theo đuổi có chừng mực.
Cô ấy phát hiện lúc nhắc đến Trịnh Hạo Nam, Ngu Tần hoàn toàn không thèm để ý nữa, giống như xem anh ta không tồn tại vậy. Cười nghe cô ấy và A Nhã nói chuyện, càng nhiều lúc là lẩm bẩm với Quan Duyệt ở bên cạnh, không biết họ đang nói gì.
Giả Phỉ nghĩ thầm, có lẽ đối phương đã buông bỏ.
“Chương trình đem chúng ta đến đây làm gì nhỉ?” A Nhã hỏi: “Đừng nói thật là muốn nghe cả bọn nói chuyện phiếm?”
“Tôi đoán là... Chắc có khách quý nam mới sắp đến.” Giả Phỉ nháy mắt với các cô.
Tống Linh Thư bỗng nhiên ngẩng đầu, nghĩ đến cốt truyện hiện tại đã phát triển, đúng là sắp xuất hiện khách quý nam mới.
Hiệu ứng cá nheo, trong lúc cá nheo quấy rối hoàn cảnh sinh tồn của bầy cá khác, đồng thời cũng kích hoạt năng lực cầu sinh của bầy cá. Đây là thủ đoạn mà xí nghiệp thường sử dụng, cũng là thao tác thường gặp của luyến tổng.
Giai đoạn trước cả 7 vị khách quý đã bắt đầu hình thành cục diện tương đối ổn định. Giờ đột nhiên xuất hiện 1 vị khách quý mới, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng hướng đi tình cảm, hình thành biến hóa mới.
Thông thường vị khách quý này sẽ được người xem kỳ vọng rất cao, hy vọng người đó có thể cứu vớt khách quý lạc đơn yêu thích của người xem, hoặc là người xem hy vọng có thể nhìn thấy cục diện tu la tràng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Trong tiểu thuyết nguyên tác, nguyên bản 3 vị khách quý nam đều thích nữ chính A Nhã. Có lẽ bởi vì muốn thiết lập vạn người mê của nữ chính không bị lố quá, cho nên người nam 4 mới tới thích là... Quan Duyệt.