Xem Việc Cứu Vớt Nữ Phụ Như Nhiệm Vụ Của Bản Thân

Chương 26

Quan Duyệt suýt bị sặc cà phê, cô nhìn nàng thật sâu, trong lòng hơi hụt hẫng, muốn nói cho nàng tỉnh táo lại, nhưng lại cảm thấy bản thân đã mất đi lập trường bạn bè để nói ra.

Lúc trước cô có thể lấy góc nhìn của người xem để nhìn nhận vấn đề, không cần lao đầu vào lừa, nhưng bây giờ đã khác, cô không thể không ôm ý tưởng muốn bảo nàng đừng thích Trịnh Hạo Nam nữa, thích người khác đi.

Vậy nên đổi sang thích ai?

Cô nói không nên lời, cũng không muốn ảnh hưởng đến phán đoán tình cảm của đối phương.

Lúc này, nàng lại nói: “Chị đoán xem tôi viết gì cho anh ta?”

Quan Duyệt chậm rãi nhìn về phía nàng: “Viết gì?”

“Tôi nói là tôi đã không thích anh ta nữa.” Tống Linh Thư cười cười.

Tuy nàng có thể chơi gian lận như những nhiệm vụ lần trước, nhưng Tống Linh Thư lại thành thật hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì có thể trịnh trọng đưa những lời này cho Trịnh Hạo Nam, hoàn toàn cắt đứt đoạn tình cảm của Ngu Tần và Trịnh Hạo Nam.

Nguyên nhân khiến Ngu Tần tự sát không chỉ là một cái, nhưng lý do lớn nhất là đoạn tình cảm đơn phương không có kết quả này, khiến cho nàng đi lên đầu sóng gió, nước miếng của những người khác đều như một thứ vũ khí ép nàng tiến lên trên, cho đến khi đi lên sân thượng.

Mà bây giờ là thời cơ tốt nhất để cắt đứt nó, rời xa nam chính sẽ bình an!

“Thật à?” Quan Duyệt hỏi.

“Thật!”

Trong mắt Quan Duyệt hiện lên ý cười, cô truy vấn theo bản năng: “Tại sao lại không thích cậu ta nữa?”

“Vấn đề này... Tự chị tìm ra nguyên nhân đi.” Tống Linh Thư cười giảo hoạt.

Dưới lầu lại truyền đến tiếng người khác nói chuyện, là Vu Triệt và Trần Duyệt Minh đang ngồi xuống sân, bắt đầu uống rượu.

2 người đàn ông thất ý bị 2 cô ném lúc trưa, chỉ là đi nhà vệ sinh một lát mà lúc ra đã không thấy bóng ai. Buổi tối trở về thì đã nghe 2 cô ăn cơm nước xong và nghỉ ngơi rồi. Nhìn hộp thư xong, Trần Duyệt Minh càng bi thương hơn, Ngu Tần vậy mà vẫn không viết thư cho anh ta.

Vu Triệt ngẩng đầu, phát hiện bóng hình của 2 người, cậu hô: “Xuống đây uống rượu không?”

“Không được, phải chuẩn bị đi ngủ rồi. Ngày mai tôi phải dậy sớm để ra ngoài.” Tống Linh Thư trả lời xong thì phất tay, sau đó quay về phòng chuẩn bị đi ngủ.

Quan Duyệt cũng không có xuống, cô quay vào phòng và vô nhà vệ sinh.

Cửa sổ cách vách bị mở ra, nữ 4 hô lớn: “Tôi uống!” Nói về thất ý, hôm nay cô ấy là người thất ý nhất!

Trong nhà vệ sinh, Quan Duyệt cẩn thận mở thư ra, tỉ mỉ xem.

— Hôm nay lại là một ngày vui vẻ, cảm ơn chị đã bồi tôi đi dạo phố, lần sau tôi sẽ bồi chị đi dạo! Với lại phải luôn vui vẻ nhé, tư lệnh Quan là người siêu tốt!!!

Quan Duyệt nhìn mấy dấu chấm than cuối cùng, có thể tưởng tượng đến biểu cảm của đối phương khi nói ra những lời nay. Cô không khỏi cười cong mắt, trịnh trọng gấp lại thư, giữ gìn cho tốt.

Sáng hôm sau, Tống Linh Thư dậy sớm, lần này nàng phải đến nhà cha của Ngu Tần.

Lần trước nàng níu bản thân bị bệnh, cái ông cha ruột này không hề tới thăm, chỉ đợi xong việc mới nói vợ té cầu thang bị thương, không thể đến.

Vừa lúc hôm nay rảnh, nàng tự mình đi vấn an họ luôn. Lúc đến dưới lầu còn tốt tính mua thêm thùng sữa bò Vượng Tử, xách lên lầu 4.

Người ra mở cửa là em gái cùng cha khác mẹ của nàng, học cấp 2 rồi, đúng là tuổi tác phản nghịch. Không thích nói chuyện với người lớn, make up, tóc nhuộm thành màu vàng, thấy nàng cũng chỉ hô lên một tiếng: “Cha, mẹ, Ngu Tần đến.”

“Tần Tần tới rồi? Tới rồi thì tới, còn đem đồ theo làm gì vậy.” Ngu Chính Hổ cười nhận lấy đồ xong tay nàng, lúc nhìn thấy là sữa bò Vượng Tử thì nụ cười hơi cứng lại: “Vượng Tử cũng tốt, vừa lúc dì với em gái con đều thích uống.”

“Vậy thì tốt rồi, suýt nữa là con mua nhầm haha.” Tống Linh Thư nói.

Ngu Chính Hổ ngượng ngùng cười hai tiếng, thuận tiện gọi vợ ra.

“À ha, Tần Tần tới rồi, đã ăn sáng chưa?” Du Phương cười tủm tỉm đi ra.

“Ăn rồi, con cố tình đến xem chân của dì.” Tống Linh Thư liếc nhìn băng dán cá nhân trên cẳng chân bà ta: “Con sợ không đến sớm thì chân dì sẽ lành hẳn.”

Dì Du Phương: “...”

“Dì của con da dày thịt béo, lành lặn nhanh lắm, chủ yếu là lần trước đầu cũng bị thương lúc té ngã. Rất choáng nên đi đường không được, qua 2 ngày này mới bình thường lại.” Ngu Chính Hổ xấu hổ giải thích.

Dư Phương trừng ông ta một cái, nếu không phải vì phí sinh hoạt của Ngu Tần thì bà ta không bao giờ nhận bản thân da dày thịt béo.

“Cả nhà sắp phải dùng cơm rồi, con ở lại ăn chung đi.” Dư Phương nói.

“Được ạ.”

Dư Phương nhanh chóng đi dọn bữa sáng ra, lén đưa mắt cho Ngu Chính Hổ, ông ta ngồi xuống tiếp khách, nói: “Tần Tần à, là như này, em gái con sắp lên lớp 9 rồi, nhưng thành tích vẫn dậm chân tại chỗ. Con nhìn xem có thể dạy kèm cho nó không?”

“Không thành vấn đề ạ.” Tống Linh Thư một ngụm đồng ý.