Xem Việc Cứu Vớt Nữ Phụ Như Nhiệm Vụ Của Bản Thân

Chương 12

Quan Duyệt dừng xe ngoài cổng trường, xe máy lập tức thu hút ánh nhìn của đám sinh viên.

“Ủa là cô Ngu đây mà?”

“Chị gái chở cô ấy đến là ai vậy? Ngầu vải ò!”

Tống Linh Thư run rẩy bước xuống từ ghế sau, mái tóc bị thổi rối tung, nàng sửa sang lại, phát hiện nó đã bị rối, oán hờn nhìn Quan Duyệt: “Tư lệnh, chị không có nón thừa à?”

“Không có.”

Quan Duyệt nghĩ thầm trong lòng, ghế sau có chở ai đâu, cho cô ngồi xe nhờ đã may rồi, còn không biết ngại đòi mũ bảo hiểm?

Tống Linh Thư: “Đến lúc chuẩn bị 1 cái rồi đó.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cảnh sát giao thông đến rồi.” Tống Linh Thư tiếc nuối chỉ về phía sau.

Quan Duyệt quay đầu lại, thấy cảnh sát giao thông đã cưỡi xe motor đến, sắc mặt cô hơi đen lại.

“A, đến giờ vào lớp rồi, tôi vào trước đây, tối về sẽ bồi thường cho chị sau!” Tống Linh Thư vẫy tay rồi chạy vào trường.

Quan Duyệt buộc phải nộp tiền phạt, quay đầu nhìn về phía cô gái đang chạy như điên vào trường, tóc rối thành 1 nùi, cô không nhịn được cười ra tiếng.

Hiếm khi cô đến công ty trễ nên có nhân viên hỏi cô có xảy ra chuyện gì hay không.

Quan Duyệt im lặng cảm thấy may mắn vì tổ chương trình chỉ quay chụp ở biệt thự, sau khi đi làm sẽ không chụp nhiều. Nếu không chuyện cô bị cảnh sát giao thông rượt theo còn phải nộp tiền phạt sẽ bay lên chương trình, rồi còn mặt mũi nào nhìn đám nhân viên của mình?

Họp xong bí thư cầm văn kiện đi vào để cô ký tên, thuận tiện hỏi thăm việc quay chụp để an bài công việc cụ thể.

2 người mở cuộc họp nhỏ nhanh gọn, sau khi bí thư định rời đi thì đột nhiên bị Quan Duyệt gọi lại: “Từ từ... Đi mua giúp tôi cái này.”

........

Toàn bộ buổi trưa nay Tống Linh Thư đều có tiết dạy, giảng xong lúc nghỉ trưa, nàng có nhìn thấy vài cuộc điện thoại chưa nhận, ghi chú là bố.

Suýt nữa đã quên mất tình trạng gia đình của Ngu Tần.

Cha mẹ đã ly dị từ trẻ, từng người xây dựng lại gia đình riêng của bản thân. Quyền nuôi nấng nàng thuộc về phía bố, nhưng không lâu sau bố đã có con gái riêng với mẹ kế. Nàng thường hay bị đưa qua bên mẹ với danh nghĩa là đi thăm mẹ.

Nhưng người mẹ nàng tái hôn là người có tiền, 2 người đều là người đã từng ly hôn, tên nhà giàu kia cũng có 2 đứa con gái của chính mình, bản thân mẹ nàng phải lệ thuộc vào người đàn ông kia nên càng không dám quan tâm nàng.

Nàng giống như quả bóng cao su bị đá tới đá lui, trưởng thành trong môi trường bị ghét bỏ. Cuối cùng độc lập thì bên phía bố lại bắt đầu muốn lấy tiền vì đã nuôi nấng nàng.

Ban đầu nguyên chủ cũng rất thật thà, mỗi lần bị kêu về nhà, ông ta đều nấu cho nàng 1 bàn đầy đồ ăn ngon, rồi lại ân cần hỏi han quan tâm 1 phen. Sau đó mới lộ ra bộ mặt thật, kể lể già rồi tìm việc rất khó, không có tiền về hưu, lắp bắp xin tiền sống.

Mỗi lần cũng không nhiều lắm, 1 ngàn tệ, cái này đối với Ngu Tần như bớt ăn 2 bữa cơm thôi, cho nên mỗi lần đều đồng ý cho.

Chỉ là xin quá nhiều nên khó tránh khỏi muốn từ chối. Cũng là trong cốt truyện, lần này nàng từ chối yêu cầu về nhà ăn cơm nên đối phương 5 lần 7 lượt gọi điện thoại cho nàng, mà nàng lại đang tham gia chương trình, tâm trạng bị quấy nhiễu nên thường xuyên lạnh nhạt. Bị quay chụp lại, sau đó lại cắt nối clip ác ý, cho rằng nàng không hề chào đón các khách quý khác.

Trong lúc suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, Tống Linh Thư bắt máy, nghe thấy giọng điệu ra vẻ quan tâm bên kia: “Tần Tần, chương trình của con bố đều xem, gần đây có thời gian không? Dì của con định mời con ăn 1 bữa cơm, để chúc mừng cho con.”

“Chúc mừng gì vậy?” Tống Linh Thư ngây thơ hỏi.

“Chúc mừng con lên chương trình đó.”

“Chương trình cũng đã phát sóng vài kỳ rồi, bây giờ mới chúc mừng ạ?” Tống Linh Thư vô tội nói.

“Hai ya, là do bình thường bố bận quá, bây giờ mọi người vừa thấy tin tức con lên chương trình đã lập tức gọi điện cho con này. Em gái của con cũng la lối muốn gặp con đó, cũng lâu rồi còn chưa về nhà.” Ngu Chính Hổ cười nói: “Tối nay có rảnh về không? Cha với dì đặc biệt làm món cá hương cà tím con thích nhất.”

“Cá hương cà tím sao? Lúc nào về cũng ăn cái này, con ngán rồi.” Tống Linh Thư nói: “Hay là đổi mấy món khác con thích ăn đi.”

“Được chứ, con nói coi con thích ăn gì?”

“Con muốn ăn tôm hùm và phật nhảy tường.”

“.. Con thích những thứ đó từ bao giờ vậy? Tốn thời gian, tốn sức.” Mấu chốt là tốn tiền.

“Đó giờ vẫn thích mà, chỉ là trước giờ mọi người chưa làm cho con ăn thôi. Nếu cảm thấy phiền hà thì con không làm bố và dì chậm trễ nữa, con đi dạy học đây.” Tống Linh Thư nói xong định tắt máy, nàng nhìn chằm chằm vào điện thoại, đếm ngược trong lòng, kết quả vừa đếm đến 2 thì đối diện đã đồng ý.