“Tôi nghe nói nam chính của bộ phim là một nghệ sĩ có chút tiếng tăm, diễn xuất bình thường nhưng khuôn mặt lại ưa nhìn, nhờ đó mới thu hút được một lượng người hâm mộ. Người như vậy mà trở thành nam chính, nếu không có gì mờ ám, Triệu Văn Tân tôi sẵn sàng viết ngược tên mình!”
Loại chuyện này ở trong giới giải trí đã sớm thấy nhưng không thể trách, cho dù đạo diễn quả thật muốn cho hắn diễn, nhưng đằng sau còn có nhà đầu tư. Chỉ cần nhà đầu tư muốn thay ai, họ có thể làm điều đó một cách dễ dàng và đạo diễn cũng chẳng thể can thiệp.
"Không biết là cái tư bản nào coi trọng cậu ta, đẩy cho tài nguyên mà cũng không nhìn xem kỹ năng diễn xuất của cậu ta có đủ để gánh cả bộ phim hay không. Nếu nói về ngoại hình, quăng tám trăm con phố cậu ta vẫn thua xa cậu, nhà đầu tư đúng là mắt mù!"
"Cái gì mà vai nam nhị, đó chẳng phải vì vai nam chính của cậu bị thay thế hay sao, thế nên đạo diễn Ngô mới chỉ có thể cho cậu vai này."
Nghe vậy, Tống Bạc Giản không khỏ bật cười bật cười, như thể chẳng bận tâm: "Anh bực làm gì, chúng ta đâu phải lần đầu gặp chuyện này, vẫn còn vai nam phụ mà."
Nói xong, vẻ mặt hắn dần trở nên lạnh lùng. Hắn đã đọc kịch bản, dù nhân vật nam phụ không nổi bật như nam chính, nhưng quan trọng vẫn là phải diễn xuất ra hồn.
"Trả lời đạo diễn Ngô đi, tôi đồng ý nhận vai nam phụ."
Triệu Văn Tân cho dù không cam lòng, cũng biết chuyện này không có đường cứu vãn, trừ phi vốn liếng của Tống Bạc Giản có thể lớn hơn vị kia.
Thế là chuyện này được quyết định như vậy. Bên đoàn phim nói có lẽ sẽ sớm khởi quay, nhưng do đoàn phim khá kín tiếng, dù đã chọn diễn viên nhưng vẫn chưa chính thức công bố ra ngoài, có thể sẽ phải đợi đến khi bấm máy mới công khai.
Thời gian này, Lương Khâu đang bận rộn một dự án tương đối gấp, không có thời gian để nghĩ đến Tống Bạc Giản. Anh phải bay đi bay lại giữa trong nước và nước ngoài. Cuối cùng khi dự án hoàn thành, Lương Khâu mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Khi con người nhàn rỗi, thường nghĩ đến những chuyện lung tung, và Lương Khâu cũng không ngoại lệ. Không tự chủ, anh lại nhớ đến Tống Bạc Giản.
Dù đã lâu, cảm giác khó chịu lúc đó dường như đã phai nhạt, nhưng giờ nhớ lại, nó lại khiến anh có chút thú vị. Có lẽ cũng không phải là khó chịu, chỉ là… không quen, không thích ứng được.
Nghĩ lại, kể từ khi anh nhờ Lý Trì hỏi xem Tống Bạc Giản muốn tài nguyên gì, hai người họ đã không còn liên lạc nữa.
Anh nhớ Lý Trì nói rằng Tống Bạc Giản muốn đóng phim của đạo diễn Ngô. Lương Khâu dù chưa từng thấy Tống Bạc Giản diễn xuất, nhưng bản năng mách bảo anh rằng, diễn xuất của người đó hẳn không tệ. Cảm giác của anh luôn rất chuẩn xác, biết đâu lại tìm được một viên ngọc quý cho đạo diễn Ngô.
Trong lúc suy nghĩ, Lý Trì gõ cửa bên ngoài: "Lương tổng."
"Vào đi."
Lý Trì bước vào, Lương Khâu ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn không mang theo bất kì tài liệu nào, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì không?"
Lý Trì có vẻ khó xử.
"Có việc gì cứ nói."
"Không phải việc công ty.” Lý Trì mở miệng: “Mà là Giang tổng, anh ấy lại đến, nói là muốn gặp anh."
Nghe vậy, Lương Khâu không tự chủ được mà nhíu mày: "Nói tôi bận, không gặp khách."
Vừa dứt lời, cánh cửa bị đẩy mở, một giọng nói vui vẻ vang lên: "Lương tổng rõ ràng đang rảnh rỗi, sao lại nói là bận được chứ."
Sắc mặt Lương Khâu lập tức trầm xuống vài phần, anh không thích những người thiếu ý tứ như vậy: "Giang tổng, gõ cửa trước khi vào là phép lịch sự cơ bản."
Nghe vậy, sắc mặt Giang Kinh Mặc có chút thay đổi, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại: "Xin lỗi, tại tôi quá nóng lòng muốn gặp Lương tổng, lần sau tôi sẽ chú ý."
Lý Trì biết có một số đề tài không phải để mình nghe, nên khéo léo lui ra ngoài.
Dù tính cách của Lương Khâu rất điềm đạm, nhưng lúc này anh đã gần như sắp không duy trì được phong độ.
"Tôi rất bận, nếu Giang tổng không có việc gì thì mời đi cho."
"Đương nhiên có việc." Giang Kinh Mặc bước tới vài bước, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Lương Khâu rất đẹp trai, nếu không hắn đã không đánh chủ ý lên anh. Chỉ tiếc là tính cách quá khó, không mềm mỏng cũng chẳng dễ bị ép buộc. "Tôi không tin Lương tổng không biết mục đích tôi tới đây."
Lương Khâu càng ngày càng phiền não, có đôi khi một số chuyện chỉ cần không làm rõ, đối phương hình như sẽ không có cách nào từ chối, Giang Kinh Mặc chính là bắt được điểm này.
Nhưng hắn đã nhầm về Lương Khâu.
Lương Khâu ngước mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Giang Kinh Mặc, bình tĩnh, lãnh đạm: "Tôi không biết mục đích của Giang tổng, và tôi cũng không muốn biết. Nói thẳng ra, tôi không muốn dính líu đến bất kỳ mối quan hệ nào ngoài công việc với anh, hiểu chứ?"
Nụ cười trên mặt Giang Kinh Mặc sượng lại, khó khăn lắm mới giữ được biểu cảm. Hắn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Lương tổng chắc đang đùa..."
Lương Khâu gằn từng chữ: "Tôi chưa bao giờ nói đùa.
"Tôi còn có việc, nếu Giang tổng còn có chuyện công việc, có thể liên hệ với người phụ trách dự án. Tôi xin phép không tiếp nữa." Nói xong, Lương Khâu đứng dậy, sải bước ra khỏi văn phòng.