Chương 20: Xuống bậc thang
- A, haha, cái đó...Vẻ mặt Chủ nhiệm Tôn lúng túng nhìn Dương Bân, rồi lại nhìn Đới Hoành Phi. Cô ta căn bản không xem lời nói buổi sáng vào đâu. Bởi vì cô ta không nghĩ đến Dương Bân thật sự sẽ cùng Đường Oánh đi ăn tối. Chuyện này cô ta sao có thể thay Đới Hoành Phi làm chủ.
Còn nữa, nếu để cho Dương Bân vào biên chế, vậy còn Chu Tiểu Nghệ thì làm sao bây giờ? Cô ta đã có sự giao dịch với Tần Lượng rồi mà.
- Đồng chí Dương Bân, cậu hiện tại đang công tác tại tổ dự án 3? Đảm nhiệm chức vụ gì?
Cục trưởng Đới nghe được lời nói của Dương Bân, liền thuận miệng hỏi một câu.
- A, Tiểu Dương hiện tại đang là chuyên viên tổ dự án 3.
Tôn Phiêu Vân vội vàng hướng Cục trưởng Đới giải thích một chút. Hiển nhiên là không muốn Dương Bân có quá nhiều trao đổi với Đới Hoành Phi.
- A, là chuyên viên dự án? Ừ, trong cục khó có được nhân tài như vậy, nhất định phải trọng dụng mới được.
Đới Hoành Phi một lần nữa liếc mắt nhìn Tôn Phiêu Vân, ý tứ hàm súc trong ánh mắt không nói cũng hiểu. Chủ nhiệm cô đang làm việc cái kiểu gì vậy?
- Cục trưởng Đới, trọng dụng thì chưa có, nhưng vị Tổ trưởng Tần Lượng vẫn đang muốn khai trừ tôi khỏi tổ dự án đấy.
Dương Bân biết Tôn Phiêu Vân đang ngăn lời hắn nói. Nhưng cô ta thật sự cho rằng làm vậy là khiến hắn không thể mở miệng sao?
Muốn giải quyết chuyện Đường gia, hai danh ngạch vào biên chế, Cục trưởng ông phải suy nghĩ lại thật kỹ mới được.
- Tiểu Dương cậu nói đùa rồi. Tần Lượng không có quyền sa thải mọi người. Tôi và Chủ nhiệm Tề thế nào cũng không đồng ý. Hơn nữa, quyền quyết định chuyện này cuối cùng phải nằm trên tay Cục trưởng Đới.
Tôn Phiêu Vân ngượng ngùng nói với Dương Bân một câu, còn thuận tiện biểu lộ thái độ với Đới Hoành Phi.
Cùng Tần Lượng trao đổi, dù sao cũng chỉ là công tác của chồng. Nhưng năng lực của chồng cô cũng chỉ đến như vậy. Nếu vị trí của cô ở Cục Xúc tiến Thương mại bất ổn, hết thảy mới là không tốt. Lúc này là thời điểm phải nên nắm chắc hướng gió. Cho dù tráng sĩ chặt tay bội ước cùng Tần Lượng cũng không thể có chút do dự nào.
Chỉ cần cô còn ở vị trí Chủ nhiệm phòng Dự án, cho dù lần này chuyện Chu Tiểu Nghệ không thành, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội bù lại nhân tình cho Tần Lượng. Nhưng nếu cô để cho Cục trưởng Đới khó chịu, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Có thể bước lên cùng một đường với Đường Mân, đây chính là nhiệm vụ chiến lược của chính quyền Thành ủy, liên quan đến công trạng của Cục trưởng Đới và Cục trưởng Hoàng. Thậm chí là cái mũ cánh chuồn của họ. Cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng Tôn Phiêu Vân phải hiểu rõ.
- Đồng chí Dương Bân, cậu cứ an tâm làm việc trong cục. Người trong cục rất biết phong cách làm việc của tôi. Ở chỗ của tôi, chỉ cần có năng lực và cố gắng trong công việc, nhất định sẽ được trọng dụng. Khi nào trở về, tôi sẽ đặc biệt tìm thời gian nói chuyện với cậu.
Nói đến đây, Đới Hoành Phi vội vàng vỗ đầu của mình, đổi đề tài:
- Chà, chúng ta tới đây là để mời rượu Oánh Oánh. Nói như thế nào lại chuyển sang công việc? Nào, tôi xin tự phạt một ly.
Dương Bân cũng không lên tiếng. Câu "tìm thời gian nói chuyện" cũng không phải là thuận miệng nói một câu. Lúc trước, Dương Bân khắp nơi nói dối, nói hắn là bạn của Đường Mân, khiến cho Đới Hoành Phi ngày mai sẽ chủ động gọi điện thoại cho hắn ngay.
Trừ phi Cục trưởng Đới không muốn làm việc ở Cục Xúc tiến Thương mại nữa.
- Đây là một miếng ngọc Vân Phong cấp Cam Tinh, tên là Nhật Thực, vừa vặn trùng với tuổi của Oánh Oánh tiểu thư. Màu vàng kim, một thiên cẩu uy phong lẫm lẫm màu vàng, ý đồ nuốt hết ánh trăng, ngụ ý ta mặc kệ hắn là ai. Tôi xin đại diện cho Cục trưởng Hoàng và các vị đồng nghiệp ở Cục Xúc tiến Thương mại, chúc cho Oánh Oánh tiểu thư sự nghiệp được nâng cao một bước trong năm mới. Chỉ là món quà nhỏ, mong Oánh Oánh tiểu thư vui lòng nhận cho.
Cục trưởng Đới thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền từ trong tay Tôn Phiêu Vân lấy ra quà gặp mặt tặng cho Đường Oánh.
- Uy phong lẫm lẫm như chó.
Đường Oánh từ chối không được, đành phải đưa tay nhận lấy miếng ngọc, nhưng thấp giọng lẩm bẩm một câu, tựa hồ không quá đồng ý với lời giải thích của Đới Hoành Phi.
- À, à, là thiên cẩu thôn nguyệt. Tôi đã tìm đại sư khai quang rồi. Mang trên người sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với sự nghiệp của cô.
Cục trưởng Đới nghe được lời nói thầm của Đường Oánh, thần sắc lộ ra vẻ xấu hổ. Đường Oánh cô cầm tinh con chó, nếu tôi tìm miếng ngọc cầm tinh con khác cũng không thích hợp lắm.
- Miếng ngọc này rất đẹp. Cục trưởng Đới quả thật có lòng.
Dương Bân thò tay cầm lấy miếng ngọc, đánh giá một chút rồi trả lại cho Đường Oánh.
Tốt xấu gì thì Dương Bân cũng nhớ tới thân phận của mình Cục Xúc tiến Thương mại. Lại còn chuyện hai biên chế chính thức nữa. Lúc này cũng không ngại mà bán cho Cục trưởng Đới một chút mặt mũi, cho ông ta một cái bậc thang để ông ta bước xuống. Bằng không thì cục diện lúc này quả thật có chút xấu hổ.
- Phải! Oánh Oánh khó có được buổi hòa nhạc đầu tiên ở quê hương. Chúng ta thân là người cùng quê với Oánh Oánh, dù thế nào cũng không được chậm trễ Oánh Oánh, để cho Oánh Oánh cảm nhận được sự ôn hòa của quê mình. Về sau, có lúc rảnh mới trở về quê hương chứ.
Cục trưởng Đới thấy Dương Bân bắc cho một cái thang, thì thuận lợi từ trong xấu hổ mà bước ra.
Đương nhiên, cũng không quên ném cho Dương Bân một ánh mắt, tỏ vẻ sẽ ghi nhớ phần công lao này của hắn.
- Đa tạ Cục trưởng Đới đã phí tâm.
Đường Oánh mặc dù không nể mặt Cục trưởng Đới nhưng vẫn phải nể mặt Dương Bân, mỉm cười biểu lộ sự cảm ơn.
- Khách khí, khách khí rồi.
Cục trưởng Đới lau mồ hôi, bộ dạng như trút được gánh nặng. Chỉ cần đối phương chịu nhận phần lễ vật này, thì đã nói lên tâm tư không uổng phí. Hơn nữa, nhờ quan hệ giữa Dương Bân với các cô, khu công nghệ cao của tập đoàn Đông Hưng ngụ lại Vân Phong sẽ có cơ hội chuyển mình.
- Oánh Oánh, chị của cô A Mân là bạn tốt của người này sao? Cậu ta nói thay mặt A Mân đến thăm cô. Xem ra quan hệ giữa cậu ấy và A Mân rất thân thiết.
Phóng viên Trình Tân im lặng cả buổi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội hướng Đường Oánh xác nhận thân phận của Dương Bân.
Nếu có thể từ phương diện này dọ thám được cả hai, thì tin tức bát quái này sẽ rất có giá trị.
Rất nhiều người biết rằng Đường Mân là con gái của Đường Mạt Nhược, mà Đường Oánh lại là em gái nuôi của Đường Mân. Nhưng Đường Mân cho đến bây giờ đều là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Thần bí khó lường. Có thể có được tin tức bát quái về cô ta, nhất định sẽ thu hút được toàn bộ xã hội. Đối với tòa soạn báo mà nói cũng là một công lao.
Vừa rồi, Dương Bân chỉ nói rằng hắn và chị của Đường Oánh là bạn của nhau, nhưng qua miệng Trình Tân thì lại trở thành bạn tốt. Hơn nữa còn rất thân.
- Ừm, tôi thấy hôm nay chỉ đến đây thôi. Oánh Oánh cứ tiếp tục dùng bữa. Chúng tôi không quấy rầy mọi người nữa.
Đới Hoành Phi sau khi tặng ngọc, sơ bộ đã đạt được mục tiêu của mình. Từ lúc biết được quan hệ của Dương Bân thì đương nhiên muốn nắm lấy đường dây này.
Trình Tân lúc này tiến hành phỏng vấn Đường Oánh hiển nhiên là không thích hợp. Hơn nữa, sau khi Đường Oánh và Lý Thiên Chân nghe được câu hỏi của cô thì sắc mặt có chút khó coi. Người là do Đới Hoành Phi mang vào, Đới Hoành Phi cũng không muốn hai người giận chó đánh mèo lên người mình. Vì vậy liền cắt đứt câu hỏi của Trình Tân, biểu hiện ý tứ muốn rời đi.
Sự việc gì cũng phải nắm giữ mức độ. Hăng quá hóa dở, ngược lại sẽ không đẹp.
- Cục trưởng Đới đi thong thả.
Đường Oánh mỉm cười với Đới Hoành Phi. Cô xác thực không muốn trả lời vấn đề của Trình Tân, nhưng ngược lại cũng không muốn đắc tội với cô ta. Đới Hoành Phi lần này chen vào coi như đúng lúc.
- Chúc cho buổi hòa nhạc của mọi người tối nay thành công viên mãn. Vân Phong là quê hương của mọi người, về sau nên trở về thường xuyên hơn. Đúng rồi, lần sau nhớ thông báo trước cho chúng tôi biết một tiếng, để chúng tôi có thể thể hiện được tấm lòng của quê hương chứ, đúng không nào?
Cục trưởng Đới lại khách sáo vài câu, rồi bắt tay với Lý Thiên Chân. Nhưng khi bàn tay ông chuyển sang Đường Oánh thì lại không được đáp lại. Có chút lúng túng, Cục trưởng Đới đành phải chuyển tay về phía Dương Bân.
Dương Bân rất nể mặt, liền vươn tay, dùng sức nắm chặt tay Cục trưởng Đới, tránh cho ông ta quá khó xử, lại còn nhiệt tình tươi cười với ông.
- Đồng chí Tiểu Dương, tuổi trẻ, có nhuệ khí, có nhiệt tình, tiền đồ vô lượng. Làm rất tốt.
Đới Hoành Phi dùng sức nắm chặt tay Dương Bân, lại hướng hắn giơ ngón cái lên. Sau đó mới dẫn mọi người ra khỏi phòng.
- Uy phong lẫm lẫm như con chó. Ngụ ý của miếng ngọc này thật là tốt.
Sau khi đám người Cục trưởng Đới rời đi, Đường Oánh thảy miếng ngọc lên bàn, tựa hồ có chút không cao hứng.
- Ngọc thạch Vân Phong, cấp bậc Cam tinh cũng không cảm thấy ngại khi tặng cho Oánh Oánh nhà chúng ta. Ít nhất phải là ngọc đỏ chứ. Đều là đám phàm phu tục tử, về sau đừng để ý đến bọn họ là được.
Sau khi Lý Thiên Chân nhìn miếng ngọc, trên mặt lộ ra thần sắc chán ghét.
- Bọn họ là lãnh đạo cơ quan của anh?
Đường Oánh tựa hồ ý thức được điều gì, xoay đầu lại áy náy nhìn Dương Bân. Không nể mặt lãnh đạo hắn chính là không nể mặt hắn.
- Vâng, đúng. Hai người phục vụ viên lúc này cũng là người trong cục tôi đấy. Hẳn là bọn họ được phái đến đây nằm vùng. Hừ, chuyện này làm thật mất mặt.
Dương Bân lắc đầu.
- Sao?
Đường Oánh ngây cả người, rất nhanh nhớ lại cảnh tượng phát sinh vừa nãy, không thể nhịn được liền cười lên. Vốn không phải Dương Bân lòng dạ hẹp hòi gây khó dễ cho hai người kia, mà là không quen nhìn chuyện bọn họ làm.
Bọn họ làm chuyện này, thật đúng là chuyện mà một ngôi sao như Đường Oánh ghét nhất.
- Tôi không biết bọn họ sẽ đến.
Dương Bân giải thích với Đường Oánh.
- Tôi biết.
Đường Oánh nhẹ gật đầu. Sau khi nhìn thẳng vào gương mặt hắn trong chốc lát, rất nhanh bại lui dưới ánh mắt mang theo mùi vị cứt chó của hắn.