Chương 73
Đột ngột trở nên trầm mặc đánh gảy tất cả suy nghĩ của Trữ Ngự Diệp, trong đầu y là một mảnh hỗn loạn, vốn đang vội vã tức giận, bây giờ đều bị cảm giác khổ sở thay thế.Chẳng lẽ y cứ chịu thua như vậy sao? Trơ mắt nhìn người mà mình yêu thương thành thân cùng người khác, mà bản thân mình lại không có biện pháp gì. Không được… không thể… y không cho phép.
Vốn chỉ cần nhìn thấy hắn hạnh phúc là Trữ Ngự Diệp đã thỏa mãn… nhưng thật không ngờ là chính mình đã thương yêu hắn đến cảm thấy cực độ đau lòng. Mỗi ngày chỉ nhìn thấy hắn như vậy, đã muốn không đủ …
Y nên làm gì để có được hắn đây?
Trong bóng tối, Trữ Ngự Diệp rõ ràng cảm giác được Đoàn Thăng nhẹ nhàng giãy khai ôm ấp của chính mình, sau đó chậm rãi tránh ra.
Ngọn nến trên bàn lập tức được thắp lên, Trữ Ngự Diệp nhìn chằm chằm vào bóng dáng Đoàn Thăng.
Quan hệ của hai người vào lúc này nổi lên biến hóa kỳ diệu, Đoàn Thăng lần đầu tiên có loại cảm giác gọi là… hối hận, có lẽ hắn cùng Trữ Ngự Diệp không hẳn chỉ là mến nhau.
Lúc trước chỉ là đơn thuần yêu thích một người, cũng thích cái loại cảm giác được người quan tâm, thổ lộ… nhưng cũng có một chút để ý chấp nhất, cho dù chính mình ngay từ đầu đã nhận ra chuyện này sẽ không có tương lai, tuy vậy đáy lòng cũng bắt đầu thầm khẩn cầu được kết quả.
Những điều này tất nhiên là Trữ Ngự Diệp không biết.
Hắn cùng Trữ Ngự Diệp không giống nhau. Trữ Ngự Diệp có thể bạo gan làm rất nhiều chuyện, y có thể chiếu theo ý của chính mình, cùng bất luận kẻ nào nói chuyện phiếm. Thế nhưng là Đoàn Thăng thì không được. Rồi xét về quan hệ của hắn với Đoàn phủ lại càng không được… Hắn từ nhỏ là cô nhi, được Đoàn phủ thu dưỡng, họ Đoàn… ở Đoàn phủ sinh trưởng. Đương nhiên mọi người đều đối với hắn rất tốt.
Thế nhưng chính mình từ nhỏ đã biết lão gia mua hắn là vì Đoàn phủ. Nói thật dễ nghe là Đoàn phủ hảo tâm thu lưu, nhưng từ đáy lòng, hắn hiểu được chính mình chẳng qua là tài sản vĩnh cửu của Đoàn phủ.
Cho nên hắn rất ít khi ra khỏi Đoàn phủ, chỉ làm những chuyện nội tình mà mình được phân công. Hắn rất rõ thân phận địa vị chính mình.
Kỳ thật hắn cái gì cũng không có. Chính hắn rất rõ ràng…
Hết thảy những điều này hắn cũng không dám cho Trữ Ngự Diệp biết… bởi vì hắn căn bản không dám nghĩ Trữ Ngự Diệp rốt cuộc là vì cái gì mà thích mình. Chính mình là đại tổng quản của Đoàn phủ, có lực ảnh hưởng hết sức quan trọng. Có lẽ Trữ Ngự Diệp chỉ là nhất thời sùng bái chức vụ tổng quản của chính mình, đợi cho đến khi y phát hiện chính mình cái gì cũng không có, thế là cảm giác mới mẻ kia liền phai nhạt.
Đến lúc đó hắn nên làm cái gì bây giờ? Chính mình đã không có khả năng làm như không có việc gì nữa, đã không thể tiếp tục sống qua ngày như thế nữa.
Sau đó… còn có thể tỏ ra bình thản như vậy mà ở lại trong Đoàn phủ, cưới vợ sinh con hay không?
Cho nên… nếu đã như vậy… hắn tình nguyện cái gì cũng không muốn phát sinh.
Hắn tình nguyện lựa chọn bỏ qua tầm mắt kia, lựa chọn làm cho song phương đều thống khổ, lựa chọn làm một người lạnh lùng vô cảm. Hắn không có cách nào chịu được nếu đến một ngày nào đó, Trữ Ngự Diệp bởi vì chán ghét mà…vứt bỏ hắn.
Trữ Ngự Diệp cũng nhất định sẽ không biết, y đối với Đoàn Thăng mà nói có bao nhiêu trọng yếu.
Bởi vì quá mức để ý, cho nên hắn không có dũng khí. Không có dũng khí mở miệng, nói hắn thích cái gì.
Hắn từ nhỏ cứ như vậy, sự tình gì đều để ở trong lòng. Chuyện gì có thể làm chính mình đau lòng, hắn đều lựa chọn bỏ qua.
Hắn biết loại cá tính này làm cho Trữ Ngự Diệp chịu không ít đau khổ, nhưng đây là phương pháp tốt nhất để bảo hộ chính mình.
Hiện tại… chính mình đã không thể ích kỷ như vậy nữa … là thời điểm nên thả y rời đi.
Đoàn Thăng nhìn Trữ Ngự Diệp, thở dài.” Ngươi…” Há mồm định nói, môi lại lần thứ hai bị ngăn chặn, Đoàn Thăng cả đầu óc đều trống rỗng.
Sự tình quá mức đột nhiên, chờ đến khi Đoàn Thăng phát giác, Trữ Ngự Diệp đã áp chế hắn, cuồng loạn xâm nhập vào trong vòm miệng hắn, đoạt đi tất cả hô hấp cùng lý trí của hắn.
Trữ Ngự Diệp cảm thấy hạ phúc nóng lên, đơn giản là vì Đoàn Thăng cố ý- vô tình chống đẩy.
Động tác mười phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia làm cho trong lòng Trữ Ngự Diệp khó nhịn, như đang khảo nghiệm ý chí, lực nhẫn nại của y.
Nụ hôn chậm rãi dời sang mục tiêu khác, hoạt đến cảnh tử của Đoàn Thăng. Đoàn Thăng “ưm” một tiếng, cả người đều xụi lơ ở trong ngực Trữ Ngự Diệp.
Trữ Ngự Diệp nghe trái tim như nhảy dựng lên.
Y đột nhiên đình chỉ động tác, Đoàn Thăng nhìn y.
Bộ dáng sương mù mờ mịt kia, Trữ Ngự Diệp vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, y cơ hồ sắp khắc chế không được du͙© vọиɠ chính mình rồi.
Y hít một hơi thật sâu, thẳng tắp nhìn Đoàn Thăng.
” Chúng ta đi thôi! Rời đi Đoàn phủ!”
Vừa nghe, Đoàn Thăng nhất thời thanh tỉnh.