Sống Lại Ta Theo Đuổi Trai Đẹp Mà Giàu

Chương 6: Học bắn cung

Lý Phi Thanh lại bị cô làm bất ngờ.

Hắn cảm thấy dạo này cô rất dễ khiến tim hắn đập mạnh, có xu hướng muốn lao ra khỏi l*иg ngực.

Lần trước đang đi tuần thì vô tình nghe nói có nam nhân nào đó mang lễ đến nhà cô cảm tạ ân cứu mạng.

Mọi người nói ân cứu mạng thì thường sẽ lấy thân báo đáp.

Vừa nghĩ đến chuyện cô trở thành thê tử kẻ khác hắn đã nóng máu khắp người, điên khùng chạy thẳng đến phủ Tướng Quân.

Vừa thấy cô thì nói: “Muội làm thê tử ta đi. Dù sao chúng ta cũng quen biết từ nhỏ, ta sẽ không bắt nạt muội.”

Kết quả bị cô mắng te tát, đuổi khỏi phủ còn nói tuyệt giao.

Lúc đó cô rất giận, giận hơn những lần trước rất nhiều nên hắn rất sợ cô làm thật.

Lúc gửi thϊếp cầu hòa còn chuẩn bị sẵn mấy cái, quyết tâm gửi đến khi cô tha thứ mới thôi.

Không ngờ cô không những tha thứ, nhận quà còn để hắn đeo vòng tay, hôm nay còn đến đây học bắn cung.

Hắn.. cả đêm đều nhớ đến bàn tay ấy, nhớ nụ cười ấy. Nằm mơ cũng toàn bóng dáng nàng,

Sáng nay dậy sớm, chạy bộ đánh quyền xong, còn cố tình tập thêm một bộ quyền để khiến bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng khi cô bước xuống từ xe ngựa thì bao công sức đổ sông rồi.

Hôm nay cô mặc một bộ y phục đơn giản hơn, chỉ thuần màu xanh lá cây nhưng hắn lại thấy vô cùng mát mẻ. Cô vừa vào cửa đã như kéo hết ánh sáng lên người.

Tóc cô hôm nay búi cao, còn dùng chiếc trâm ngọc hắn tặng.

Tay đeo vòng ngọc hôm qua hắn tự tay đeo.

Vừa thấy hắn đã cười tươi giơ tay vẫy vẫy, khiến chiếc vòng ngọc gặp ánh nắng, chói mắt hắn quá rồi.

“Huynh dùng bữa sáng chưa?”

“À rồi.”

“Nhưng ta chưa, đói quá.” Cô mặt dày đòi hỏi. Cô muốn ở bên hắn càng lâu càng tốt.

Chuyện cô đến Thừa Tướng phủ chơi cũng không làm cha nương giật mình.

Dù sao hai nhà đã thân thiết từ khi cô còn chưa ra đời.

Cô cũng thường qua đây và hắn cũng thường đến Tướng Quân phủ.

Thừa Tướng từ sau khi vợ mất thì cũng không đi thêm bước nữa, nên cả phủ rộng lớn cũng chỉ có hai cha con.

Ngày bé lúc giận cha nương hay ca ca cô còn đến đây ăn cơm cùng họ nên khá quen thuộc.

Phi Thanh nghe cô nói đói thì vội vàng kêu quản gia dọn cơm.

Đầu bếp nhà hắn biết rõ cô thích ăn gì nên cũng không cần lo.

“Huynh không ăn sao!” Cô nhìn một đôi đũa thì hỏi.

“Ta no rồi.”

“Nhưng ăn một mình rất chán.”

Vậy là có một chàng trai im lặng ngồi xuống bàn ăn, đợi hạ nhân mang chén đũa đến cùng nàng ăn sáng.

“No quá, đi dạo một lát cho tiêu thực đã.” Cô vui vẻ thong thả đi về phía hoa viên, hắn cũng vội bước theo.

“Huynh kể chuyện cho ta nghe đi.”

“Muội muốn nghe gì?”

“Chuyện bắt kẻ gian của Cẩm y vệ đi.” Cô tìm chủ đề hắn có thể nói. Tay lơ đãng hất tóc, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt tối lại.

Phi Thanh tìm vài chuyện vụn vặt kể nàng nghe, thú thật hắn cũng không biết mình nói cái gì.

Vì cứ đang kể chuyện mà nàng quay qua cười hỏi, hoặc bình luận gì đó hắn lại quên mất mình kể đến đâu rồi.

Lại kể chuyện khác.

Sau đó hai người đến trường bắn cung. Hắn đưa nàng cây cung nhỏ dành cho nữ tử hôm qua đã chuẩn bị.

“Muội dùng tạm cái này cho quen. Ta sẽ tặng cây tốt hơn.”

“Được, ta chờ.” Cô vui vẻ cười với hắn, tay vén tóc qua tai, ánh mắt nhìn thẳng hắn nói. Trong lòng yên lạng bổ sung: Ta chờ chàng cầu thân.