MỘT CHUYẾN ĐI XA
Kể từ lúc bắt đầu sưu tầm điểm Penny, cho đến khi tìm được chỗ đọc sách ở gầm cầu thang, Lippel đã gom được gần 80 điểm. Vào đúng lúc này, ba má cậu có việc phải đi Wien (thủ đô nước Áo) và không hề có ý định dẫn con theo. Lippel luôn than phiền về điều này. Trong khi ba má cho rằng không thể đem Lippel đi theo được, thì cậu vẫn tỏ ra không tin, mục đính nhằm làm cho ba má nếu cuối cùng vẫn quyết định để Lippel ở nhà một mình, thì ít nhất cũng sẽ phải áy náy về việc này.
Buổi chiều khi Lippel vừa đi chợ về, người còn ướt đẫm vì mắc mưa, đang sắp xếp ba hộp sữa vào sát bên trong tủ lạnh để có chỗ cho bốn hộp sữa chua và ba hộp sữa béo mới mua, thì ba vào nhà bếp và nói với Lippel một cách nghiêm nghị:
"Lippel, ba có vài điều muốn nói với con."
"Ba muốn nói về mấy hộp sữa phải không? Mấy hộp sữa cũ chưa hư đâu mà chỉ hơi bị đặc một chút thôi. Nếu con dùng hai cái tô..."
Ông Mattenheim tỏ vẻ không hiểu:
"Con nói hộp sữa gì?"
"Dạ, mấy hộp sữa để ở tủ trong phòng khách."
" Không, ba không định nói về mấy hộp sữa."
Trong khi ba giúp Lippel cởi cái áo mưa ướt ra và mắc lên chiếc ghế gần đó, thì cậu hỏi cha một cách e ngại:
"Vậy là ba muốn hỏi về mấy chai mước ngọt?"
" Không, ba muốn nói với con về Wien."
Lippel cảm thấy nhẹ người:
" A, về Wien! Nếu ba nói về Bát Đa thì con thích hơn. Con biết rất nhiều về Bát Đa vì đã đọc xong quyển sách "Vùng Trung Đông". Ngài Achmed..."
"Lippel, con nghe ba nói đây. Má sắp phải dự một hội nghị tại Wien."
" Hội nghị gì vậy ba?"
"Tại hội nghị đó người ta bàn về những vấn đề rất quan trọng, ít ra là đối với má."
"Có phải họ bàn về các nhà thờ cổ, tranh vẽ hay những thứ tương tự như vậy phải không ba?"
" Đúng!"
Lippel hỏi kĩ hơn:
" Má có phải thuyết trình không?"
"Phải, má sẽ đọc một bài tại hội nghị."
"Và hội nghị sẽ kéo dài bao lâu?"
" Một tuần."
" À. Như vậy cha con mình sẽ ở nhà với nhau và dĩ nhiên sẽ dùng ít sữa hơn."
"Không, Lippel, con biết không..."
" Dạ?"
" Ba muốn cùng đi với má đến Wien."
Nói ra được điều này, ba thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngược lại Lippel thì tỏ ra bất mãn:
"Còn con? Con không được đi với ba má sao?"
" Không được, con còn phải đi học."
"Nhưng ba má không thể để con ở nhà một mình!"
"Trong thời gian đó sẽ có người đến đây ở và trông nom con."
"Ai vậy ba?"
"Chưa biết, nhưng ba hứa với con là ba chỉ đi khi tìm được một người giúp việc dễ mến."
Lippel phản đối:
"Ba má không thể để con ở nhà cả tuần lễ với một người lạ!"
"Lippel, con phải hiểu rằng ba muốn tham dự hội nghị để nghe má thuyết trình."
"Con cũng muốn nghe vậy."
"Con mới mười tuổi nên chưa hiểu được gì đâu. Con hãy suy nghĩ và tập làm quen với việc ở nhà một mình."
"Không bao giờ!"
Lipple phụng phịu trả lời và rời khỏi bếp. Vài ngày sau, tới phiên bà Mattenheim tìm cách khuyên nhủ con:
"Lippel, con trai của mẹ. Con lớn thật rồi phải không?"
"Má nói vậy là vì việc đi Wien phải không?"
"Đúng rồi, má đã đặt vé cho hai người."
"Cho má và con phải không?"
"Không, cho ba và má. Ba đã nói với con rồi mà, ba muốn tham dự hội nghị với má."
Lippel nói giọng hờn dỗi:
"Nhưng còn con thì sao? Ba má để con chết đói ở nhà à?
" Con đừng lo, ba má sẽ tìm người đến nấu ăn và chăm sóc con trong thời gian đi vắng. Hơn nữa trong tủ lạnh còn nhiều sữa chua, đủ cho con ăn mỗi ngày bốn hộp. Như vậy làm sao con chết đói được?"
"Nhưng ai sẽ đến đây chăm sóc con?"
"Em gái của cô thư ký ở tòa soạn của ba, có một người bạn đang thất nghiệp. Bà này sẽ đến đây giúp mình một tuần lễ."
"Bà ấy giúp không thôi sao?"
"Ba má sẽ trả tiền thù lao cho bà. Chủ nhật tuần tới má sẽ mời bà đến nhà gặp con để hai người làm quen với nhau."
"Bà tên gì?"
"Jakob. Con đồng ý gặp bà Jakob vào chủ nhật tới không?"
Lippel do dự:
"Con không biết."
Bà Mattenheim vừa nói vừa cười:
"Nhưng dù thế nào thì thứ bảy tới con nhớ mua thêm 1 hộp sữa béo nữa nhé. Bởi vì một hộp sữa chỉ đủ cho 3 người thôi, còn nếu có đến 4 người..."
"Dạ được, má cứ mời bà ấy đến. Con muốn xem bà ra sao?"
Lippel muốn biết bà Jeschke nghĩ gì về chuyện này, nhưng ngại không muốn hỏi thẳng nên suy nghĩ tìm cách hỏi. Cuối cùng cậu tìm được lời giải và chạy ngay sang nhà bà Jeschke. Lippel kêu to khi vừa đến trước cửa:
"Bác Jeschke ơi! Con muốn hỏi bác vài chuyện được không?"
Bà Jeschke hơi ngạc nhiên:
"Bác à? Dĩ nhiên cháu có thể hỏi. Nhưng trước hết hãy cởϊ áσ mưa ra và ngồi xuống đã! Cháu muốn hỏi gì đây?"
"Về chuyện một đứa bé. Nhưng đây không phải là chuyện thật mà chỉ là chuyện tưởng tượng."
"Nghe có vẻ khó hiểu quá. Chắc đây là trò đố vui phải không?"
"Không hẳn như vậy."
"Vậy cháu cứ hỏi đi."
Bà Jeschke đeo kính lên và chăm chú nhìn, bà thường làm như vậy mỗi khi hồi hộp.
"Nếu ba mẹ bỏ đứa con ở nhà một mình, như vậy họ có thương nó không?"
"Họ bỏ đứa bé một mình?"
"Dạ đúng.
"Ừ, bác hiểu, họ bỏ đứa bé trong rừng phải không?"
"Không! Không phải! Họ để ở nhà."
"Vậy à? Bác lại tưởng cháu nói đến chuyện cổ tích "Bạch Tuyết và bảy chú lùn". Họ để đứa bé ở nhà và bỏ đi luôn?"
"Dạ không! Chỉ một tuần lễ thôi."
" Họ đi đâu?"
"Đi Wien dự một hội nghị."
Vậy là bà Jeschke đã hiểu ra. Bà hỏi tiếp:
"Và không có ai ở nhà cùng với đứa bé?"
"Dạ có bà Jakob."
"Người đó là ai?"
" Bà Jakob là bạn của người quen với ba."
Bà Jeschke trả lời một cách quả quyết:
"Nếu đúng như lời cháu nói, thì bác chắc chắn là cha mẹ của đứa nhỏ rất thương con. Một tuần qua rất mau, vả lại mỗi ngày cậu bé đó có thể đến chơi nhà bạn của cậu."
"Nhưng nó không có bạn!"
Lippel trả lời, ngạc nhiên không hiểu sao bà lại biết đứa nhỏ đó là con trai?
"Bác nghĩ rằng có thể đứa nhỏ đó có quen với một người bạn già ở gần nhà."
"Đúng vậy!"
Thế là Lippel hoàn toàn thỏa mãn và yên tâm sung sướиɠ trở về nhà.