Bỏ Trốn Sau Khi Lừa Được Lão Đại Cấm Dục

Chương 16: Thẩm Lê Xuyên

"Cô ấy không có thai." Bỗng nhiên có một người đàn ông xuất hiện ở cửa thang máy, gương mặt thanh tú ôn hòa, vóc dáng cao ráo, giống như một công tử cao quý như lan như ngọc.

"Ngoại trừ lúc bị kẹt xe ngày hôm qua, trong nửa năm nay tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy một chữ nào, nếu mọi người không tin, có thể kiểm tra lịch trình của tôi."

Cả người Lương Văn Phỉ trở nên dịu dàng xuống, "Sao anh lại đến đây?"

Thẩm Lê Xuyên chậm rãi đi tới, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, "Mẹ nói với anh rằng em không khỏe, bây giờ thế nào rồi?"

Sắc mặt của Lương Triều Túc lại càng lạnh hơn.

Lúc sáng, mẹ Lương không hề thông báo cho nhà họ Thẩm, cứ cho là lúc hắn đưa Lương Văn Phỉ vào bệnh viện, bị người ta tình cờ nhìn thấy rồi báo cho mẹ Thẩm thì Thẩm Lê Xuyên cũng không thể đến nhanh như vậy.

Anh lướt qua Thẩm Lê Xuyên, nhìn về phía thang máy.

Bệnh viện bận rộn, lúc nào cũng có người lên xuống, thang máy có trình tự, thường di chuyển qua lại giữa tầng cao nhất và tầng thấp nhất, một khi đi lên, sẽ tiếp tục lên đến tầng cao nhất.

Số hiển thị trên màn hình tăng dần, đúng là chỉ đi lên một lượt, chứng tỏ Thẩm Lê Xuyên là từ dưới đi lên, không phải đi từ trên xuống.

Hắn vẫn không nói gì, nhưng Lương Văn Phi hiểu rõ hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Liên Thành, liền an tâm hớn hở khoác tay Thẩm Lê Xuyên, "Đứa bé không sao, chỉ là bị Liên Thành làm tức giận thôi."

"Cô ấy làm em tức giận chuyện gì? Bác sĩ còn ở đây không?" Thẩm Lê Xuyên dẫn cô ta đi về phía phòng khám, "Anh muốn hỏi những điều cần chú ý, để sau này tiện chăm sóc em."

Cửa phòng khám đóng lại lần nữa, kẻ gây chuyện đã rời đi nhưng Liên Thành lại càng cảm thấy ngột ngạt.

Ánh đèn sáng như ban ngày của bệnh viện, gần như không thể chiếu rõ gương mặt của Lương Triều Túc, quanh xương mày và hốc mắt chứa đầy bóng tối, vô cùng đáng sợ.

"Tôi thật sự đang trong kỳ kinh nguyệt." Sự bất an mạnh mẽ khiến toàn thân của Liên Thành run rẩy, càng lúc càng mãnh liệt. "Tôi đến tìm Bạch Anh, không phải mang thai."

Lương Triều Túc từng bước ép sát cô.

Bạch Anh biết Liên Thành đã đến giới hạn chịu đựng, cô giang hai tay ra chặn anh ta lại.

"Người ta đều nói gia phong của Lương gia rất tốt, hôm nay tôi mới được mở mang tầm mắt, quả là một gia đình phân biệt tôn ti rất ngang ngược. Dù cho Liên Thành không phải con ruột, nhưng vừa mới bị thiên kim Lương gia vừa đánh vừa chửi, sau đó liền bị thiếu gia Lương gia ép buộc thẩm vấn. Cái gì dơ bẩn hôi thối đều muốn đổ lên đầu Liên Thành, có lý cũng bị cố tình vu khống biến thành vô lý, xem ra cả nhà các người đều coi cô ấy như là nô ɭệ để trút giận rồi nhỉ?"

Ánh mắt Lương Triều Túc âm u, liếc nhìn cô ấy một cái, không cho phép phản kháng kéo Liên Thành ra.

Liên Thành không thể chống lại sức mạnh to lớn của hắn ta, bị kéo ngã thẳng vào lòng hắn, cả người cô gần như co rút lại, "Bạch Anh—"

“Lương thiếu gia, người khác sợ anh, nhưng tôi không sợ đâu." Bạch Anh nắm chặt tay cô, "Liên Thành chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Lương gia, các người không có tư cách đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy."

Cô ấy dường như đến điều gì đó, vẻ mặt cũng trở nên âm u, "Hay là vì năm đó vị hôn phu của cô ấy bị anh lập kế đưa lên giường Lương Văn Phi, làm việc xấu nên giờ đây có tật giật mình, biết rằng những gì cướp được thì cuối cùng vẫn là cướp được. Trong lòng không thể an ổn nên muốn trút hết cơn giận lên người Liên Thành?”