Lương Văn Phi luôn chú ý đến nét mặt của Liên Thành. Thấy biểu cảm của khựng lại của cô, cô ta càng thêm kích động, từ giật tóc leo thang thành đánh nhau.
Cô ta cố tình đá vào bụng Liên Thành.
Liên Thành bị đá một cú, cố gắng né tránh. Lương Văn Phỉ dùng hết sức, trong lúc giằng co, tóc Liên Thành bị giật đứt mấy lọn, ngực bị véo bị bóp, đau đến nỗi gần như muốn ngất đi.
Liên Thành cũng nổi giận, một tay nắm chặt Lương Văn Phỉ, nhưng khi sắp đẩy cô ta ra thì chợt nhớ đến thai kỳ của Lương Văn Phỉ không ổn định.
Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, Lương Triều Túc chắc chắn sẽ lột da cô, mẹ Lương cũng sẽ rất đau lòng.
Cô vừa nới lỏng tay một chút, Lương Văn Phỉ càng lấn tới, vừa kéo vừa giật tóc cô, không quên đá chân loạn xạ.
Liên Thành ngả người về phía sau để né tránh.
"Anh cả!" Lương Văn Phỉ không chiếm được lợi thế, khóc lóc gọi to. Cô ta đã quen với việc tìm Lương Triều Túc để giải quyết mọi chuyện. "Anh mau ra đây, Liên Thành mang thai con của Lê Xuyên, cô ta muốn cướp Lê Xuyên!"
Liên Thành hoảng hốt, Lương Triều Túc cũng ở đây sao?
Lúc này, Bạch Anh mặc áo blouse trắng, từ bên cạnh ôm chặt Lương Văn Phi, kéo cô ta ra. "Bệnh viện cấm gây ồn ào đánh nhau. Liên Thành đến tìm tôi, cô đừng có gán ghép tội danh lung tung cho cô ấy."
"Phải không?"
Liên Thành cứng đờ người, hít thở không thông, trong tầm mắt là ánh sáng chói lòa của hành lang. Lương Triều Túc từng bước đi tới, hắn nổi bật giữa ánh sáng, khí tràng sắc bén dọa người.
Hắn giơ tay ra, không tốn chút sức nào cũng dễ dàng gạt Bạch Anh ra, bảo vệ Lương Văn Phi sau lưng.
Nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều dán chặt trên người Liên Thành, dường như muốn xuyên thủng cô, nhìn từ mái tóc rối bù xù của cô, cho đến bụng dưới.
Liên Thành theo phản xạ lùi lại.
"Anh cả, đừng để cô ta chạy." Lương Văn Phỉ la lên, cô ta không còn quan tâm đến thể diện nữa, cô ta chỉ cần Thẩm Lê Xuyên. "Em có thai, cô ta cũng có thai, rõ ràng là muốn phá đám hôn sự của em."
"Nói bậy." Liên Thành bực tức, "Chị tưởng Thẩm Lê Xuyên là vàng ròng à, ai thấy cũng không buông tay. Khi tôi còn coi chị là người, phiền chị vểnh lỗ tai lên nghe. Tôi đến tìm Bạch Anh, tôi không có thai, không có phá đám hôn sự của chị đâu. Chúc chị với Thẩm Lê Xuyên dính chặt với nhau đến chết."
Liên Thành đã nhiều lần nói rõ rằng cô không có ý quay lại với Thẩm Lê Xuyên, nhưng tất cả mọi người đều giống như mất trí, cứ nhận định là cô không quên được tình cũ.
"Tôi nhớ là..." Lương Triều Túc từ tốn lên tiếng, "Bạch Anh không phải bác sĩ sản khoa."
Liên Thành siết chặt tay, tim đập thình thịch.
"Tôi đúng là không phải bác sĩ sản khoa." Bạch Anh đứng chắn trước mặt Liên Thành, "Liên Thành nghe nói Lương Văn Phi đến bệnh viện nên chủ động muốn đến thăm cô ấy."