Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!

Chương 48

Mọi người đều không nhịn được cười vì Phó Nghiên Từ.

Phó Tam Gia, người từng được biết đến với sự say mê công việc, giờ đây cũng biết "khoe tình cảm".

Mặc dù đây chỉ là do trí tuệ của anh bị giảm sút, nói năng như trẻ con, nhưng điều này cũng đủ để khiến mọi người ngạc nhiên, đồng thời họ cũng lưu lại bằng chứng để trêu chọc anh trong tương lai.

Việc nghỉ ngơi một ngày đối với Khương Tảo đã là mức tối đa. Sáng sớm hôm sau, cô đã đến công ty từ rất sớm.

Tất nhiên, Phó Nghiên Từ cũng đi theo, đằng sau còn có người máy Momo luôn đi theo sát.

Vì các đơn hàng dự kiến còn chưa bắt đầu giao, nên hiện tại Momo là người máy thông minh duy nhất trên thị trường, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.

Thực sự rất nổi bật.

“Khương tổng, bên xưởng sản xuất gặp một số vấn đề về tham số, bộ phận kỹ thuật của Mor đã cử người đi xử lý nhưng có vẻ cần khá nhiều thời gian.” Giám đốc bộ phận dự án báo cáo ngay lập tức.

Đây vốn là việc cấp bách, bởi nó liên quan đến việc liệu lô hàng đầu tiên của người máy MO2 có được hoàn thành và giao đúng hạn hay không.

Nhưng Khương Tảo vẫn rất bình tĩnh: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ qua xưởng kiểm tra.”

Giám đốc bộ phận dự án: “?”

Cô đi thì có ích gì?

Chẳng lẽ có thể sửa chữa được lỗi tham số?

Nhưng thực tế đúng là như vậy, khi Khương Tảo đến xưởng, đi thẳng đến phòng trưởng máy, chưa đến năm phút, mọi tham số đã được điều chỉnh xong

Mọi người: “!”

Ngoại trừ kỹ thuật viên đến từ Viện nghiên cứu Mor, tất cả những người khác đều như thấy ma, sau đó là sự ngưỡng mộ cực độ.

“Khương tổng, không ngờ cô cũng hiểu biết về máy tính đến thế.” Xưởng trưởng nhân cơ hội nịnh bợ vài câu.

Phó Nghiên Từ một mặt đầy kiêu ngạo: “Bà xã của tôi vốn dĩ đã rất giỏi!”

Anh muốn cả thế giới biết rằng người phụ nữ đa tài này là vợ anh.

“Chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi. Được rồi, thông báo cho công nhân tiếp tục sản xuất, nhất định phải hoàn thành và giao hàng đúng hạn, không được để bất kỳ đơn nào chậm trễ, hiểu chưa?” Khương Tảo nói.

Lúc này, xưởng trưởng cũng chú ý đến người máy Momo đứng sau Phó Nghiên Từ.

“Phó tổng, người máy của ngài hình như không giống với mô hình mà chúng tôi thiết kế trong xưởng.”

Đâu chỉ không giống, mà khác biệt còn rất lớn.

Phó Nghiên Từ càng thêm đắc ý: “Momo là bà xã tặng tôi, đã được cải tiến và nâng cấp, không giống với bất kỳ người máy nào khác, là người máy Momo duy nhất trên thế giới!”

Không muốn xưởng trưởng tiếp tục hỏi mãi, Khương Tảo liền dẫn Phó Nghiên Từ rời đi.

Không ngờ, trên đường đi, Khương Tảo phát hiện có một chiếc xe bám theo sau họ.

Cô cố ý đi đường vòng, nhưng đối phương vẫn không buông tha.

Hơn nữa, chiếc xe này có kích cỡ giống hệt chiếc đã theo dõi bọn họ lần trước, chỉ khác biển số xe.

“A Từ, ngồi vững.” Khương Tảo nhấn chân ga đến mức tối đa.

Cũng may, xưởng nằm ở ngoại ô, đường xá nơi này khá vắng vẻ.

Vừa đua xe, Khương Tảo vừa liếc nhìn gương chiếu hậu, đối phương vẫn bám rất sát.

Kỹ thuật lái xe của người này rõ ràng tốt hơn lần trước rất nhiều.

Đây có phải là cố ý đổi người để theo dõi họ?

Tránh né mãi không phải là phong cách của Khương Tảo. Cô quyết định dẫn chiếc xe phía sau đến một khu đất trống hoang vu.

“A Từ, nắm chặt!”

Khương Tảo bất ngờ đánh tay lái, chiếc xe nhanh chóng quay đầu, lao thẳng về phía chiếc xe kia.

Phó Nghiên Từ một tay bám chặt tay lái, một tay che mắt, nhưng không kìm được vẫn hé mắt nhìn qua khe ngón tay để xem phía trước.

Ngay khi hai chiếc xe sắp va chạm, đối phương vội vã xoay hướng, lái về phía khu rừng bên cạnh, sau vài cú xóc nảy, không còn đường đi phía trước, cuối cùng đâm vào một thân cây.

“A Từ, ở yên trong xe, không được xuống.” Khương Tảo nói rồi bước xuống xe, tiến nhanh về phía chiếc xe kia, cô luôn cảnh giác.

Quả nhiên, ngay khi cô sắp đến gần, cửa ghế lái bất ngờ mở ra, một người đàn ông nhảy ra, tay cầm gậy bóng chày lao thẳng đến đầu cô.

Khương Tảo nhanh chóng né tránh, đá vào cánh tay người đàn ông khiến cánh tay hắn tê dại, gậy bóng chày suýt nữa rơi khỏi tay.

Xác định đối phương chỉ có một người, Khương Tảo không hề nao núng, lùi lại phía sau, quay về bên xe.

Ra lệnh: “Momo, tấn công! Đè hắn xuống đất, dạy hắn cách làm người!”

Người đàn ông nhìn thấy Khương Tảo chỉ cử người máy tới, ngay lập tức cảm thấy bị coi thường.

Trong mắt hắn hiện lên sự khinh miệt.

Ngay sau đó, khi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị Momo lao lên và ném mạnh xuống đất.

Gậy bóng chày rơi khỏi tay, lăn đến một bên.

Khương Tảo tiến tới, dùng khăn giấy nhặt gậy bóng chày, rồi tìm một túi trong cốp xe để bỏ vào.

Phó Nghiên Từ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, tò mò hỏi: “Bà xã, em lấy cái gậy đó làm gì vậy?”

Khương Tảo dùng một ngón tay đẩy đầu anh trở lại: “Lát nữa em sẽ nói cho anh biết.”

Phanh!

“A!”

“Trời ơi!”

Chỉ sau một lúc, momo đã ném người đàn ông đó xuống đất nhiều lần.

Nó thật sự làm đúng như lời Khương Tảo nói, đè người dàn ông xuống đất, liên tục đánh.

Thấy người đàn ông bị đánh mà không có đường chống cự, Khương Tảo mới tiến lên một lần nữa.

Cô hỏi: “Ai phái anh đến?”

Người đàn ông mặt bị momo đạp lên đất, toàn thân đau nhức, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh miệng.

“Tôi không biết cô nói cái gì, tôi chỉ đi ngang qua đây, các người cố ý đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Khương Tảo “Ồ” một tiếng, lấy điện thoại ra: “Báo cảnh sát à? Được, tôi giúp anh.”

“Đừng!”

“Quá muộn rồi.”

Khương Tảo đã gọi cảnh sát, giọng điệu rất vô tội: “Chúng tôi bị theo dõi, đối phương còn dùng gậy bóng chày tấn công tôi, địa điểm là…”

Cúp máy, Khương Tảo tiến đến gần người đàn ông, ngồi xuống, chụp cận cảnh khuôn mặt hắn.

“Vẫn không nói?” Khương Tảo hỏi.

Người đàn ông cắn chặt môi.

Khương Tảo không vội, dù sao cảnh sát cũng sẽ mất một lúc mới đến.

“Momo, tiếp tục.” Khương Tảo lùi lại hai bước.

Người đàn ông tiếp tục bị Momo đánh một cách tàn nhẫn.

Bên trái một quyền.

Bên phải một quyền.

Phải trái kết hợp.

Lúc trước, khi nâng cấp Momo, Khương Tảo đã cài vào một số chiêu thức võ cổ truyền, vì vậy hiện tại Momo tương đương với một cao thủ võ thuật lợi hại.

Dưới áp lực nghiêm trọng, người đàn ông không thể chịu nổi nữa, anh ta quyết định khai ra.

“Là Hạ phu nhân phái tôi đến, nói phải dạy cho cô một bài học.”

Khương Tảo: “?”

Câu trả lời này khiến cô hoàn toàn không ngờ tới.

“Là Hạ phu nhân của Hạ thị?” Khương Tảo muốn xác nhận lại.

Cô biết Lam Di không thích mình, nhưng không ngờ bà ta lại thuê người đến đánh mình.

Người đàn ông sợ bị đánh thêm, trả lời rất nhanh: “Đúng vậy, chính là bà ấy! Bà ấy cho tôi mười ngàn tệ, bảo tôi tùy tiện đánh cô miễn không gây chết người là được.”

Khương Tảo nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Thật tuyệt.

Giờ cô không cần phải rối rắm nữa.

Chút tình cảm mẹ con còn sót lại cũng đã tiêu tan hết.

“Nhớ kỹ những gì anh vừa nói, khi cảnh sát đến, anh nhất định phải trả lời trung thực. Nếu anh dám nói sai dù chỉ một chút thì cho dù anh có bị nhốt vào trong tù, tôi vẫn có rất nhiều cách để đối phó với anh. Chắc hẳn anh cũng biết sức mạnh của nhà họ Phó rồi nhỉ.”