Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!

Chương 45

Khi Hạ Sơ Hơi quay đầu lại, phía sau đã không còn ai.

Ngoài việc biết người vừa nói chuyện là một người đàn ông, cô ta chẳng biết thêm gì nữa.

Nhưng những lời của người đàn ông đó nói cứ liên tục vang lên trong đầu cô.

Đúng vậy.

Hiện tại, tất cả những hào quang của Khương Tảo đều nhờ vào sự hậu thuẫn của Phó gia.

Nói trắng ra là cô ta đang lợi dụng việc làm vợ của Phó Nghiên Từ - kẻ ngốc đó để đổi lấy hào quang này.

Nhưng nếu như Phó Nghiên Từ gặp chuyện không hay dưới mí mắt của Khương Tảo, thì Khương Tảo chính là kẻ tội đồ của Phó gia và Phó lão phu nhân chắc chắn sẽ không để Khương Tảo yên ổn.

Giống như đời trước Phó gia đã đối xử với cô.

Không, cô muốn Khương Tảo phải chịu đau khổ hơn cả cô ở kiếp trước!

Một ý nghĩ tà ác hình thành trong đầu Hạ Sơ Hơi. Dù sao thì hiện tại cô ta giống như một kẻ vô hình, chẳng ai chú ý đến hành động của cô ta.

Cô ta thản nhiên tiến đến phía sau Phó Nghiên Từ.

“Cậu.”

Sợ Khương Tảo nghe thấy, Hạ Sơ Hơi cố ý hạ giọng.

Phó Nghiên Từ quay đầu lại: “Cháu dâu à?”

Hạ Sơ Hơi thực sự ghét cách gọi này, cô ta càng ghét Phó Nghiên Từ với dáng vẻ ngốc nghếch này, tất cả điều này khiến cô ta không khỏi nhớ lại thời điểm bị Phó gia xa lánh ở kiếp trước.

Điều này làm tăng thêm sự ác cảm của cô ta đối với Phó Nghiên Từ.

Hạ Sơ Hơi cố gắng che giấu sự khinh miệt và hận thù trong lòng, cười hiền lành và "tốt bụng" nhắc nhở: “Mợ còn có nhiều việc muốn bàn luận nhưng nếu cậu ở đây thì cô ấy lại phải hao tổn tâm trí để chăm sóc cậu. Sao cậu không đi tìm một chỗ nào đó để chơi đi? Cháu thấy cậu mang theo cái đĩa bay đó.”

Phó Nghiên Từ vội vàng làm động tác "suỵt", hạ giọng nói: “Đừng nói lớn thế, tôi đã lén mang đĩa bay đến đây, vợ tôi không biết đâu.”

Hạ Sơ Hơi thấy ánh mắt Phó Nghiên Từ đã lung lay, lập tức hứa sẽ không nói cho Khương Tảo biết, sau đó cô ta đắc ý rời đi.

Có gì hấp dẫn trẻ con hơn trò chơi chứ?

Mà gần đây, nơi có thể chơi đĩa bay chính là...

Mười phút sau, Phó Nghiên Từ đến hành lang cầu thang, nơi này rộng rãi, quan trọng là không có một ai, rất thích hợp để chơi đĩa bay.

Anh vui vẻ lấy đĩa bay ra, thuần thục điều khiển nó, thậm chí còn làm dĩa bay xoay tròn trên không trung.

Anh mải mê chơi nên hoàn toàn không để ý rằng có một người lặng lẽ đến từ phía sau, nhẹ nhàng đẩy anh.

“A!”

Phó Nghiên Từ lăn xuống cầu thang.

Cầu thang này có hơn hai mươi bậc, dù không chết thì cũng bị thương nặng.

Tít tít tít!

Đang nói chuyện với người khác, điện thoại của Khương Tảo đột nhiên phát ra âm thanh cảnh báo.

Cô giật mình, theo phản xạ quay lại.

Quả nhiên, Phó Nghiên Từ đã biến mất.

Không quan tâm đến ai khác, cô nhanh chóng theo dõi vị trí được hiển thị trên điện thoại, tìm thấy hành lang cầu thang.

“A Từ!”

Vừa chạy xuống cầu thang, Khương Tảo vừa gọi điện gọi xe cứu thương.

Cô thấy vết thương trên đầu Phó Nghiên Từ nhưng không dám động vào anh, sợ gây thêm tổn thương.

Sau đó, cô gọi điện cho Giang Tân Phong.

“Tân Phong, A Từ bị thương ở cầu thang.”

Cuối cùng, Khương Tảo cùng Giang Tân Phong đi theo xe cứu thương.

Các phóng viên có mặt tranh thủ chụp được nhiều bức ảnh và video.

# Phó Tam Gia bị thương trong bữa tiệc từ thiện

# Phó Nghiên Từ đi cấp cứu khẩn cấp

# Phó Tam Gia năm nay có gặp hạn xấu?

Một loạt tiêu đề nhanh chóng lên hot search.

Khi Phó lão phu nhân đến bệnh viện, quá trình cấp cứu đã kết thúc, Phó Nghiên Từ đã được đưa đến phòng bệnh.

“Viện trưởng Sở, Nghiên Từ sao rồi?” Phó lão phu nhân lo lắng hỏi.

Viện trưởng Sở đầu tiên là ký tên vào bệnh án của Phó Nghiên Từ, sau đó mới tháo khẩu trang ra, gương mặt hiện rõ sự vui mừng.

“Phó Tam Gia lần này coi như nhờ họa được phúc. Vì cú ngã đập đầu, các cục máu đông nhỏ trong não của anh ấy đã di chuyển vị trí, hiện tại đang có dấu hiệu tự tiêu biến, nên anh ấy có khả năng sẽ phục hồi.”

Phó lão phu nhân dù đã đoán được nhưng vẫn không khỏi xác nhận lại: “Ý ông là, Nghiên Từ rất có khả năng sẽ hồi phục như trước?”

Viện trưởng Sở gật đầu: “Khả năng rất cao, nhưng cụ thể bao lâu thì tôi không dám chắc, có thể là vài tháng hoặc có thể là vài năm, nhưng tôi có thể khẳng định, cậu ấy sẽ dần dần hồi phục.”

Phó lão phu nhân vui mừng đến rơi nước mắt, nhìn con trai đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng gạc, trong lòng bà cảm thấy vô cùng may mắn.

Nhưng sau khi Viện trưởng Sở và các bác sĩ, y tá rời đi, Khương Tảo lại thông báo cho Phó lão phu nhân một tin xấu.

“Mẹ, A Từ không phải tự ngã xuống cầu thang, mà là bị người ta hại.”

Khương Tảo lấy điện thoại ra, trên đó là một đoạn video quay trước khi Phó Nghiên Từ gặp nạn.

Mặc dù góc quay bị lệch và hình ảnh luôn rung, nhưng vẫn rõ ràng thấy có người ở phía sau Phó Nghiên Từ.

Khương Tảo giải thích: “Đĩa bay thông minh của A Từ đã được nâng cấp với chức năng định vị và ghi hình. Khi phát hiện nguy hiểm sẽ kích hoạt cảnh báo, chức năng ghi hình sẽ tự động mở, ghi lại toàn bộ sự việc lúc đó.”

Xem xong video, niềm vui trên mặt Phó lão phu nhân lập tức tan biến, sắc mặt bà trở nên nghiêm trọng, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

“Dù kẻ hại con trai mẹ là ai, mẹ cũng sẽ bắt được hắn!”

Khương Tảo còn có một nghi ngờ khác: “Bình thường A Từ sẽ không chủ động rời khỏi bên cạnh con. Dù có cảm thấy chán muốn đi chỗ khác chơi, anh ấy cũng sẽ nói với con một tiếng, nhưng lần này anh ấy lại lặng lẽ bỏ đi khiến con cảm thấy không bình thường.”

Đáng tiếc, camera giám sát ở bữa tiệc từ thiện không thể quay 360 độ không góc chết.

Lúc đó, vị trí Phó Nghiên Từ đứng vừa khéo bị một cây cột che khuất, trở thành góc chết, hoàn toàn không biết anh ấy lại đột nhiên rời đi.

“Chờ đã.” Khương Tảo xem lại đoạn video giám sát từ bữa tiệc từ thiện hai lần, rồi đột nhiên dừng lại, “Người này có phải Hạ Sơ Hơi không? Lúc đó cô ta đi theo hướng về phía A Từ.”

Phó lão phu nhân và Giang Tân Phong đồng loạt nhìn theo.

Giang Tân Phong liếc một cái liền nhận ra Hạ Sơ Hơi, vì chiếc váy dạ hội hôm nay của cô ta là do chính anh chọn.

Anh lập tức gọi điện cho Hạ Sơ Hơi, yêu cầu cô ta đến đây.

“Tân Phong, cậu sao rồi?” Nửa giờ sau, Hạ Sơ Hơi chạy đến bệnh viện, giả vờ như thực sự quan tâm đến Phó Nghiên Từ.

Thằng ngu này, ngã xuống cầu thang cao như thế mà còn không chết, sao có thể may mắn đến vậy?

Giang Tân Phong trực tiếp cầm video giám sát hỏi cô ta: “Lúc đó cô đi đến chỗ cậu để làm gì?”

Hạ Sơ Hơi ra vẻ vô tội, “Lúc đó em chỉ hỏi người phục vụ nhà vệ sinh ở đâu.”

Giọng điệu của cô ta rất chân thành, biểu cảm trên gương mặt hoàn toàn không có kẽ hở nào.

Nhưng Khương Tảo vẫn cảm thấy cô ta đáng ngờ.

Không ai hiểu rõ sự căm ghét và oán hận của Hạ Sơ Hơi đối với Phó Nghiên Từ hơn Khương Tảo.

Nếu nói trên đời này ai muốn Phó Nghiên Từ chết nhất, thì Hạ Sơ Hơi chắc chắn đứng đầu danh sách.

Khương Tảo bước tới, nói: "Hạ Sơ Hơi, tốt hơn hết là cô nên suy nghĩ cho kỹ, đợi đến khi A Từ tỉnh lại, cô có muốn sửa chữa gì cũng đã muộn rồi."

Hạ Sơ Hơi vẫn giữ nguyên nét mặt như vừa nãy: "Trước khi đi vào nhà vệ sinh, đúng là cháu có nói vài câu với cậu ấy, nhưng sau đó cậu ấy đi đâu thì cháu thật sự không biết."