Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!

Chương 43

Khương Tảo cảm thấy có điều gì không ổn. Một cảm giác rùng rợn bất chợt xuất hiện trong lòng cô.

Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe chạy ngang qua, khi nhìn lại đã không còn thấy người đàn ông đó nữa. Cô vội vàng đứng dậy nhìn quanh, nhưng không phát hiện gì bất thường.

Phó Nghiên Từ vừa nhét một miếng thịt bò vào miệng, hai má phình ra, hỏi: “Bà xã à, sao vậy?”

Khương Tảo không thể giải thích cảm giác trong lòng mình, cũng không thể nói cho Phó Nghiên Từ nghe.

Sau khi ngồi lại, cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là vừa rồi em thấy người quen, có lẽ là em nhìn nhầm rồi.”

Phó Nghiên Từ tiếp tục gắp thịt bò cho cô: “Bà xã à, em mau nếm thử miếng thịt bò này, ngon lắm.”

“Bà xã, uống thử bát canh này đi, rất ngon.”

“Bà xã à……”

Nhưng người xung quanh đã ăn no căng với những “cẩu lương” này, họ không còn hứng thú với việc ăn cơm nữa.

Một số nhân viên phục vụ đã lén chụp vài bức ảnh Phó Nghiên Từ chăm sóc Khương Tảo và đăng tải lên mạng.

Tiêu đề: “Vừa có nhan sắc lại có tiền, lại còn chiều vợ, người đàn ông này ai mà không yêu được chứ? Thật ngưỡng mộ quá đi!”

Bài đăng nhanh chóng leo lên hot search, với những lời ngưỡng mộ không ngừng, còn những người ghen tị thì cảm thấy như bị “đá” trúng.

Trong khi Khương Tảo và Phó Nghiên Từ không biết gì, thì hình ảnh của họ đã bị lan truyền nhanh chóng và thậm chí có người lập ra fanclub dành riêng cho họ.

Sự việc này cũng gián tiếp làm tăng giá cổ phiếu của Phó thị, có thể coi là thu hoạch ngoài mong đợi.

……

Khi Hạ Sơ Hơi trở về từ Thủ Đô, cô mang theo năm sinh viên.

Bốn nam một nữ, tất cả đều là các lập trình viên game của Giang Thị ởc kiếp trước.

Cô đã phải tốn nhiều công sức chín trâu hai hổ mới thu phục được họ, vì vậy cô không thể chờ đợi nổi để khoe khoang với Giang Tân Phong.

“Tân Phong.” Cô kích động đến mức quên cả việc gõ cửa, trực tiếp đi vào văn phòng của Giang Tân Phong.

Giang Tân Phong theo bản năng bỏ đồ vật trong tay vào ngăn kéo.

Anh không trách cứ hành động của Hạ Sơ Hơi.

“Đã trở về rồi?” Giọng anh có phần nhạt nhẽo.

Hạ Sơ Hơi lúc này quá hưng phấn, không quan tâm đến điều đó.

Cô tin rằng chốc nữa Giang Tân Phong sẽ thấy được sự tận tụy của cô, nhất định sẽ nhìn cô bằng con mắt khác và sẽ coi cô là trợ thủ đắc lực nhất, người vợ tuyệt vời nhất.

“Tân Phong, không phải trước đây anh nói rằng dự án mới thiếu nhân lực sao? Em đã tìm được người cho anh rồi!”

Hạ Sơ Hơi vội vàng dẫn năm người vào.

Giang Tân Phong có chút ngạc nhiên.

Anh tưởng rằng Hạ Sơ Hơi chỉ lấy đó làm lý do để đi Thủ Đô chơi vài ngày, không ngờ cô thật sự mang người trở về.

Tuy nhiên, anh rất coi trọng dự án mới nên đối với các nhân viên cũng yêu cầu cao hơn.

“Các cô cậu đã từng làm việc ở đâu? Có mang theo lý lịch không?” Giang Tân Phong hỏi.

TUy rằng anh thấy năm người này có vẻ còn khá non nớt, nhưng trong thời buổi này nhiều người trẻ tuổi đều rất chăm sóc bản thân, trông trẻ hơn một chút cũng không có gì lạ.

“Chúng tôi không có kinh nghiệm.”

“Tôi vừa mới năm nhất, còn chưa tốt nghiệp.”

“Tôi năm ba.”

Giang Tân Phong: “……”

Anh không thể tin nổi nhìn về phía Hạ Sơ Hơi, người đang tự mãn với vẻ mặt: “Cô mang về năm sinh viên chưa tốt nghiệp sao?”

Hạ Sơ Hơi cảm thấy việc tốt nghiệp không phải là vấn đề lớn. “Họ đều rất tài giỏi, đều lấy được học bổng toàn phần, Tân Phong, anh hãy tin em. Có họ gia nhập, dự án mới của chúng ta sẽ thêm phần hoàn hảo, như hổ mọc thêm cánh, ldẫn đầu trong ngành.”

Bởi vì ở kiếp trước, họ đã trở thành cánh tay đắc lực cho dự án game mới của Giang Thị.

Nhưng trong đời này, cô muốn dự án game online vang dội hơn nữa, nên cô phải làm tốt hơn Khương Tảo.

Giang Tân Phong nhíu mày: “Hồ đồ! Dự án này rất quan trọng với công ty, cô mang về mấy sinh viên chưa tốt nghiệp, dù cho họ có giỏi đến đâu đi nữa thì họ có hiểu biết về thiết kế game không? Biết cách ổn định server không? Có thể kiểm tra lỗi không?”

Hạ Sơ Hơi thực sự không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành này.

Nhưng cô rất tin tưởng vào năm người này.

“Bọn họ thực sự có thể, Tân Phong, anh hãy tin em. Chỉ có họ mới có thể giúp anh làm ra một game online hoàn hảo nhất.”

Thấy Hạ Sơ Hơi khẳng định như vậy, Giang Tân Phong quyết định cho năm người một cơ hội.

Anh dẫn họ đến phòng dự án, chỉ vào năm máy tính và nói: “Những máy tính này đều cài một trò chơi nhỏ. Các cô cậu có một giờ để giải quyết trò chơi.”

Đây gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.

Nhưng đối với người trong ngành, hoặc những người thành thạo máy tính, thì rất dễ dàng.

Chỉ cần tìm ra lỗi, thậm chí không cần vài phút đã có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhiên, trong năm người, chỉ có một người hoàn thành.

Chỉ là vào phút cuối cùng của giờ mới vừa kịp hoàn thành.

Giang Tân Phong mặt lạnh nhìn Hạ Sơ Hơi: “Đây là những nhân tài mà cô nói?”

Hạ Sơ Hơi phản bác: “Chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi , anh yêu cầu họ hoàn thành trong thời gian ngắn là không hợp lý rồi. Hơn nữa, việc này có liên quan gì đến dự án mới của chúng ta đâu? Họ đến đây là để thiết kế game, không phải để chơi game.”

Tất cả mọi người trong phòng dự án đều nghẹn cười.

Phu nhân tổng tài đúng là không hiểu gì về ngành. Những người thiết kế game ngay cả chơi game cũng không biế, thì còn thiết kế cái gì được chứ?

Giang Tân Phong cũng bị Hạ Sơ Hơi làm cho tức cười. Anh hít sâu một hơi: “Năm người này, cô từ đâu mang về thì gửi về chỗ đó đi. Hãy để họ hoàn thành việc học đại học, có thể trong tương lai họ sẽ trở thành nhân tài của ngành, nhưng hiện tại họ còn chưa đủ tư cách.”

Lời nói của anh khiến năm sinh viên cảm thấy sốc.

Vốn dĩ họ vốn là những người xuất sắc ở trường học, được bạn bè ngưỡng mộ và thầy cô yêu quý, nhưng ở đây lại bị đánh giá thấp như vậy, lòng tự trọng của họ bị tổn thương nghiêm trọng.

Hạ Sơ Hơi vẫn không từ bỏ, “Các cô cậu sao lại thất thần như vậy? Nhanh chóng cho Giang tổng thấy kỹ năng của các cô cậu đi, trình bày ý tưởng thiết kế của các cô cậu, hoặc là...Các cô cậu có thể gõ mã số, trước tiên thiết kế một trò chơi nhỏ để Giang tổng nhìn xem.”

Năm người đều ngơ ngác.

Thiết kế game thật sự là điều họ hướng đến cho sự nghiệp tương lai của mình.

Nhưng hiện tại, họ vẫn chưa có khả năng đó.

Dù có ý tưởng trong đầu nhưng kỹ năng để hiện thực hóa thì vẫn chưa có.

“Các cô cậu sao lại thế này? Ở trường học học được cái gì? Dựa vào cái gì mà giành được học bổng?” Hạ Sơ Hơi không kìm được tức giận.

Nhưng cô đã quên rằng, ở kiếp trước, năm người này có thể trở thành lực lượng nòng cốt của dự án game online của Giang Thị đã là chuyện của mấy năm về sau, lúc đó bọn họ đều có thành tựu về việc học, hơn nữa đều có kinh nghiệm nhất định.

Hiện tại bọn họ còn chưa tốt nghiệp đại học, giống như một tờ giấy trắng chưa vẽ xong, làm sao có thể trở thành tác phẩm xuất hiện trong triển lãm, và bán với giá cao được?

Những người này không hiểu lý do mình bị mắng, lòng tự trọng của họ bị tổn thương nghiêm trọng.

“Là cô đến trường tìm chúng tôi, một hai ép chúng tôi phải đi với cô, còn hứa hẹn trả lương trăm vạn mỗi năm, hứa hẹn cho chúng tôi mua nhà trong một năm, còn nói sẽ thông báo trường học theo lẽ thường cấp bằng tốt nghiệp cho chúng tôi.”

Giang Tân Phong hiện tại cảm thấy Hạ Sơ Hơi không thể lý giải nổi.

“Cô điên rồi phải không? Lương trăm vạn một năm?, ngay cả tổng giám đốc dự án hiện tại cũng chưa đạt tới mức lương như vậy, còn hứa hẹn với người ta..." Giang Tân Phong không biết nên nói gì hơn.

Anh kéo Hạ Sơ Hơi qua một bên, thấp giọng nói:"Cô như vậy khác gì kẻ dụ dỗ lừa đảo người khác chứ?"