Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!

Chương 29

Phó Nghiên Từ quấn lấy Khương Tảo để học cách câu cá.

Khương Tảo không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng từ phía sau nắm lấy tay cậu, dạy cậu cách cầm cần câu sao cho ổn định.

Giọng nói dịu dàng của cô vang lên bên tai Phó Nghiên Từ: “Câu cá đòi hỏi sự kiên nhẫn, điều thú vị nhất là quá trình chờ đợi. Anh có thể thư giãn dưới ánh nắng, hoặc nghĩ về những điều vui vẻ, và biết đâu khi không để ý, cá sẽ cắn câu.”

Nửa giờ sau...

Phó Nghiên Từ đã thành công ngủ thϊếp đi.

Cậu còn phát ra tiếng ngáy nhỏ, khiến Khương Tảo vừa bất đắc dĩ vừa muốn bật cười.

Đương nhiên khi Phó Nghiên Từ hồn phách lần nữa rời khỏi cơ thể, chính anh cũng có chút ngạc nhiên.

Thì ra ban ngày anh cũng có thể ra khỏi thân xác, miễn là cơ thể đang ngủ.

"Ồ! Mỹ nữ, chúng ta thật là có duyên, gặp lại nhau ở đây." Một người đàn ông tiến tới, ngạc nhiên khi thấy Khương Tảo sắp câu được cá.

Khương Tảo đội mũ, nghiêng đầu nhìn người kia một cách lạnh nhạt.

Đó là người đàn ông tự luyến và hoang tưởng ở phòng bên cạnh.

“Bệnh viện tâm thần không nhận anh à?” Khương Tảo mở miệng, giọng đầy trào phúng, “Hay là vì anh quá xấu?”

Người đàn ông: “……”

Bị cắt lời, anh ta gần như mất kiểm soát biểu cảm.

Nhưng ánh mắt anh ta nhìn Khương Tảo lại càng thêm ham muốn chinh phục.

“Người đẹp, có lẽ em đã hiểu lầm tôi. Cô gái tối qua chẳng có liên quan gì đến tôi, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau. Hơn nữa, tôi không thích cô ấy, tôi thích những người có tính cách khiêu chiến, giống như em, một bông hồng đầy gai rực rỡ và đầy cuốn hút.”

Người đàn ông tiến thêm vài bước.

“Em đừng từ chối vội, bất kỳ mối quan hệ nào cũng cần thời gian để hiểu nhau. Anh có diện mạo không tồi, vóc dáng lại đẹp, em đã thấy rồi đấy. Hơn nữa, tôi sở hữu một công ty, thu nhập rất cao, việc nuôi em không phải vấn đề. Sau này anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, còn em chỉ cần xinh đẹp như hoa là đủ...”

Bụp!

Người đàn ông đang đứng đột nhiên như bị ai đó đá mạnh từ phía sau, lập tức quỳ xuống đất.

Phó Nghiên Từ đứng lơ lửng sau lưng anh ta, ánh mắt lạnh lẽo và đầy châm biếm.

Người này dám tán tỉnh vợ anh ngay trước mặt anh! Quả là to gan!

Khương Tảo chỉ cười nhẹ với người đàn ông: “Anh nói nuôi tôi mà lại quỳ xuống trước mặt tôi, thế nào? Muốn tôi làm mẹ anh à? Đáng tiếc, tôi không muốn có đứa con trai như anh.”

Cô giơ lên nhẫn cưới trên tay: “Tôi đã kết hôn rồi, đừng làm phiền. Chồng tôi đang ngủ, anh ấy rất hung dữ. Nếu anh đánh thức anh ấy thì tự mình gánh lấy hậu quả.”

Bị từ chối liên tiếp, người đàn ông thẹn quá hóa giận, đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ trào phúng.

“Tôi đã quan sát rất lâu. Người đàn ông kia nhìn như một kẻ ngốc, thật sự là chồng em sao? À, tôi biết rồi, nhà anh ta chắc chắn rất giàu, còn em là loại phụ nữ vì tiền mà làm bất cứ điều gì, tôi đã gặp quá nhiều rồi...”

Bụp!

Khương Tảo tung một cú đá, khiến người đàn ông bay xa vài mét.

Chỗ đó vừa vặn là cạnh hồ, một vùng bùn lầy, làm cho người đàn ông lấm lem khắp người trông rất thảm hại.

Khương Tảo bước tới, cúi người nắm lấy cổ áo anh ta, đầu gối cô hất mạnh về phía trước, rồi khuỷu tay giáng xuống. Người đàn ông đau đớn đến mức khuôn mặt méo mó, suýt chút nữa không còn tỉnh táo.

Khi Khương Tảo buông tay, anh ta không thể đứng vững, ngã nhào vào đống bùn.

Giọng Khương Tảo lạnh lẽo: “Nếu tôi nghe thấy anh gọi chồng tôi là kẻ ngốc thêm một lần nữa, tôi sẽ phế luôn cái chân thứ ba của anh, biến anh thành một tên thái giám.”

Nói xong, Khương Tảo lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình của người đàn ông.

Rồi cô nhanh chóng tra ra thân phận anh ta.

“Cung Lương Kiệt, giám đốc điều hành của một công ty truyền thông, chủ yếu mời các streamer làm quảng cáo, từng bị nghi ngờ liên quan đến ba vụ điều tra gần đây của cơ quan chức năng. Đã kết hôn, có một con trai...”

Khương Tảo đọc thông tin của anh ta một cách lạnh lùng và hờ hững.

Sau đó, cô ngồi xổm xuống, khẽ nghiêng đầu chỉ vào Phó Nghiên Từ thâm trầm đang ngủ say trên ghế.

“Anh ấy họ Phó. Ở Lâm Thành có bao nhiêu người họ Phó, anh nên biết rõ. Phó gia muốn hạ bệ một công ty nhỏ như của anh dễ như trở bàn tay. Nếu anh còn muốn tự tìm đường chết, tôi không ngại giúp anh một tay.”

Cuối cùng cũng hiểu ra mình đã đυ.ng phải tấm ván sắt, Cung Lương Kiệt vội vàng đứng dậy, không dám quay đầu lại mà chạy trối chết.

Khương Tảo bĩu môi, “Đúng là kẻ vô dụng.”

Tuy nhiên, vừa rồi vì sao anh ta đột nhiên quỳ xuống trước cô nhỉ?

Khương Tảo cúi đầu nhìn xuống đất.

Không có gì khác thường.

Cô không kịp suy nghĩ thêm, vì Phó Nghiên Từ đã tỉnh.

“Ơ? Bà xã, hình như anh đã câu được cá rồi!”

Phó Nghiên Từ khẽ khàng nói, sợ làm con cá hoảng sợ mà chạy mất.

Khương Tảo đi tới giúp anh kéo cần câu, lấy con cá xuống và đặt vào thùng.

Dù con cá không to bằng con Khương Tảo câu được lúc nãy, nhưng vẫn làm Phó Nghiên Từ rất tự hào.

“Bà xã, anh biết câu cá rồi!”

“Ừ, A Từ giỏi quá.”

Phó Nghiên Từ ngồi xổm xuống chơi với hai con cá một lúc, rồi đột nhiên bắt đầu băn khoăn.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Khương Tảo: “Bà xã, cái thùng này nhỏ quá, liệu cá có thấy khó chịu không?”

Khương Tảo cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi anh: “Vậy A Từ muốn làm gì đây?”

Phó Nghiên Từ đặt một ngón tay lên môi, suy nghĩ một lúc: “Chúng ta thả cá lại được không? Cá phải sống trong nước, như thế nó mới được tự do.”

Khương Tảo có chút bất ngờ.

Ai mà ngờ được Phó Tam Gia, người từng ranh mãnh trên thương trường, lại có một ngày lương thiện đến thế?

“Nhưng nếu thả chúng về, chúng sẽ bị người khác câu lên và ăn mất thôi.”

Phó Nghiên Từ càng buồn hơn, suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên nghĩ ra: “Chúng ta sẽ thả chúng ra thật xa, nơi mà người ta không thể câu được, được chứ”

Khương Tảo gật đầu: “Được.”

Cô để Phó Nghiên Từ xách thùng nước, thanh toán tiền cá xong, hai người lái xe hai giờ đến bờ biển.

Phó Nghiên Từ tự tay thả hai con cá trở lại biển.

“Cá ơi, bơi thật xa nhé, đừng để bị người ta câu nữa.”

Cậu thậm chí còn đứng bên bờ biển vẫy tay chào cá đang bơi đi.

Khương Tảo không ngăn cản cậu.

Từ khi sống lại, cô có lòng kính trọng đối với thần linh.

Chỉ mong việc phóng sinh có thể giúp Phó Nghiên Từ tích đức, sớm ngày khỏe lại.

Hai người có một kỳ nghỉ cuối tuần vui vẻ.

Nhưng Hạ Sơ Hơi lại không được may mắn như thế.

Từ khi nhận được bưu kiện nặc danh và phát hiện bên trong là video của đồng học từng bị cô bắt nạt, cô đã có linh cảm xấu.

Quả nhiên, khi mở máy tính, cô phát hiện tất cả các file video đã bị mã hóa đều biến mất!

Ai đã làm điều này?

Người đó rốt cuộc muốn gì?

Muốn tống tiền cô sao?

Trong lòng cô thấp thỏm, mất Trong lòng Hạ Sơ Hơi đầy lo lắng, hoàn toàn mất ngủ.

Vào lúc này, bạn thân của cô gọi điện thoại.

“Hơi Hơi, chuyện cậu hãm hại Khương Tảo đã bị người khác đăng lên mạng rồi. Hiện tại, trên mạng có rất nhiều người đang mắng cậu, còn có người đưa lên thông tin về mối quan hệ của các cậu, nói rằng cậu thường xuyên bắt nạt Khương Tảo, loại chuyện không phải là lần đầu tiên.”

Nghe vậy, Hạ Sơ Hơi vội vàng cúp điện thoại, mở Weibo lên, thấy mình đứng đầu bảng hot search.

#Thiên kim thật hãm hại thiên kim giả, cuộc hãm hại này tại sao lại xảy ra?#

#Nhà giàu mới nổi cũng dám tự xưng là hào môn, hành xử thật chẳng ra gì#

#Thiên kim giả trốn khỏi Hạ thị, nắm quyền Phó thị, liệu chim sẻ có trở thành phượng hoàng?#