Ở Giang gia.
Hạ Sơ Hơi bưng chén rượu chờ mãi, cuối cùng cũng thấy Giang Tân Phong về nhà.
“Tân Phong, anh tin em đi, em không có mắng cậu ấy, là Khương Tảo vu oan cho em.” Cô mặc đồ ngủ mát mẻ, xịt nước hoa gợi cảm, đây là hình ảnh thường lệ mỗi tối.
Giang Tân Phong không thèm để ý đến cô ta, hoàn toàn không dao động.
Anh cởϊ áσ ngoài ra, trong giọng nói đầy sự châm chọc: “Mợ vu oan cho cô? Hạ Sơ Hơi, cô nên hiểu rằng, ở Phó gia, dù mợ có vu oan cho cô thật, cô cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.”
Hạ Sơ Hơi im lặng: “……”
Người đàn ông này là người mù sao?
Cô mặc như vậy mà anh ta vẫn không hề dao động!
Cô uống cạn chén rượu, bất ngờ dùng sức ôm chặt lấy Giang Tân Phong, kiễng chân định hôn lên đôi môi của anh.
Giang Tân Phong phản ứng đầu tiên là lập tức đẩy cô ta ra.
“Hạ Sơ Hơi, cô có thể ngừng làm loạn được không!”
Hạ Sơ Hơi ngã ngồi trên giường, ấm ức mà khóc.
Lần này không phải giả vờ, cô cảm thấy thật sự thấy ấm ức.
“Tại sao em lại bị xem là làm loạn? Em là vợ anh, em thích anh, muốn gần gũi với anh chẳng lẽ là sai sao?”
Giang Tân Phong người này có một điểm yếu rất sợ phụ nữ khóc, tính cách trong xương cốt như một quý ông, luôn cảm thấy làm phụ nữ khóc chính là không đúng.
Anh thở dài, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Sơ Hơi.
“Là tôi không đúng, dù sao cũng không nên động tay với cô, nhưng chúng ta không phải đã ký thỏa thuận sao? Nếu cô cảm thấy không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này, tôi có thể để cô ra đi.”
Nếu không phải là vì sự cố đêm đó, anh thậm chí chưa từng nghĩ đến việc kết hôn.
Hạ Sơ Hơi đương nhiên không chịu, Giang gia trong tương lai chính là gia tộc giàu có số một, cô sao có thể nhường vị trí phu nhân nhà giàu số 1 này cho người khác?
Giang Tân Phong hiện tại không chạm vào cô, vì anh chưa thích cô đủ, chờ cô chậm rãi chinh phục được trái tim anh, cô không tin mình sẽ không nắm được anh.
Nghĩ thông suốt điều này, Hạ Sơ Hơi lau nước mắt, cười với anh: “Em không sao, coi như em làm loạn vì rượu đi. Đúng rồi, về dự án mà em đã nói, anh suy nghĩ thế nào? Anh đã cho người đi tiếp xúc với viện nghiên cứu Mor chưa?”
Cô rất lo lắng.
Cô sợ bị Khương Tảo giành trước.
Giang Tân Phong đứng dậy tiếp tục thay quần áo: “Phó thị sẽ giành được quyền phân phối độc quyền ở dự án này, sau đó sẽ cùng hợp tác với Giang thị. Chúng ta chỉ tham gia một phần nhỏ, cung cấp một ít phương diện kỹ thuật IT là đủ.”
Hạ Sơ Hơi cảm thấy mình bị trúng kế của Khương Tảo, không ngờ Khương Tảo lại muốn đuổi cô khỏi Phó gia để có cơ hội tẩy não Giang Tân Phong.
“Tân Phong, anh không muốn tự mình thực hiện dự án này sao? Hợp tác với Phó gia, anh mãi mãi chỉ là làm nền, chẳng lẽ anh không muốn Giang gia lớn mạnh, có thể cùng Phó gia sánh vai, thậm chí vượt qua cả Phó gia sao?”
Giang Tân Phong không thể lý giải nỗi: “Tại sao nhất định phải so sánh với Phó gia? Đó là gia đình bà ngoại của tôi, và là công ty của cậu tôi, họ mạnh hơn thì tự nhiên sẽ giúp đỡ Giang thị. Hơn nữa, hai công ty có phươn hướng kinh doanh cũng khác nhau, không thể so sánh được. Giang thị quy mô còn nhỏ, muốn tự mình thực hiện dự án này là điều không thể.”
Nói xong, anh liền cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Hạ Sơ Hơi càng nghĩ càng giận, Khương Tảo con tiện nhân kia dám cướp dự án của cô!
Vậy đừng trách cô nhẫn tâm!
Cô nhìn về phía phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, sau đó đi ra ban công, lặng lẽ gọi điện thoại.
“Alo, là tôi, giúp tôi dạy dỗ một người…”
……
Sáng hôm sau, Khương Tảo đi làm thì cảm thấy có một chiếc xe vẫn luôn đi theo sau.
“Tiểu Trương, rẽ vào đường khác.” Khương Tảo nói.
Tiểu Trương không hỏi lý do tại sao, trực tiếp rẽ phải về phía trước, đi theo con đường khác.
Khương Tảo nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, quả nhiên, chiếc xe kia cũng rẽ theo họ.
Phó Nghiên Từ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang nghịch đĩa bay trong tay.
Cậu gỡ đĩa bay, nhưng sau khi lắp ráp lại thì xuất hiện thêm vài linh kiện.
Điều này làm cậu rất bối rối, nên lại gỡ đĩa bay ra một lần nữa, muốn tìm ra vấn đề là ở đâu.
Khương Tảo thắt chặt dây an toàn cho Phó Nghiên Từ, “Tiểu Trương, tăng tốc.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Tiểu Trương gần như đạp hết chân ga.
Lúc này cậu cũng đã phát hiện chiếc xe phía sau đang bám sát.
Tiểu Trương rốt cuộc đã hiểu vì sao Khương Tảo yêu cầu cậu rẽ vào đường khác vòng lại gia tốc.
“Phu nhân, có cần báo cảnh sát không?”
“Không có bằng chứng, sao mà báo được?” Khương Tảo nhìn qua kính chiếu hậu, rồi sau đó trấn an Phó Nghiên Từ: “A Từ, tiếp theo em bảo anh làm gì thì anh làm cái đó, nhất định phải nghe lời, biết không?”
Phó Nghiên Từ không thấy có gì bất thường, “Anh luôn nghe lời em mà.”
Khương Tảo cười xoa đầu anh: “Ưm, anh ngoan lắm.”
“Tiểu Trương, dùng tốc độ nhanh nhất chuyển sang ghế phụ, tôi sẽ lái xe.” Khương Tảo nói.
Lúc này Tiểu Trương sửng sốt: “Hả?”
Này cũng có thể làm được sao?
Khương Tảo thúc giục: “Nhanh lên.”
Tiểu Trương vừa ổn định tay lái, vừa cởi dây an toàn, rồi nhanh chóng chuyển sang ghế phụ.
Khi cậu ở ghế phụ ngồi xuống, chỉ thấy Khương Tảo nhanh nhẹn nhảy qua từ phía sau, nắm lấy tay lái, một tay khác thắt chặt dây an toàn.
“Ngồi vững.” Khương Tảo nhìn vào kính chiếu hậu.
Phó Nghiên Từ đã đặt đĩa bay sang một bên, nắm lấy tay cầm trên cửa xe.
Cậu rất ngoan.
Khương Tảo đạp chân ga hết mức, xe đột nhiên lao vυ't trên đường, mỗi khi gặp xe khác, đều dùng tốc độ nhanh chóng lách qua bên cạnh, cực kỳ giống như trong trò chơi đua xe, làm Tiểu Trương vô cùng kinh ngạc, cũng khiến Phó Nghiên Từ cực kỳ phấn khích.
“Bà xã lái giỏi quá!”
Cứ như vậy, Khương Tảo nhanh chóng cắt đuôi chiếc xe kia, từ một lối tắt khác trực tiếp đi đến thẳng tòa nhà Phó thị.
Một cú đánh lái đẹp mắt khiến bảo vệ Phó thị đềungỡ ngàng.
Ơ?
Hôm nay sao phu nhân tự lái xe?
Phu nhân lái xe còn giỏi thế.
Khương Tảo xuống xe, mở cửa sau, nắm tay Phó Nghiên Từ dẫn cậu xuống.
“Sợ không?” Cô lo lắng nhất điều này.
Dù sao Phó Nghiên Từ hiện tại chỉ như một đứa trẻ ba bốn tuổi.
Ai ngờ Phó Nghiên Từ còn chưa chơi đủ: “Bà xã, vui quá! Chúng ta chơi lại lần nữa được không?”
Khương Tảo không nói nên lời, thật không hổ danh là Phó Tam Gia mà.
Tiểu Trương xuống xe, chân vẫn còn run, dạ dày không ngừng cuộn lên, vài lần suýt nữa nôn ra.
“Đi vào trong nghỉ ngơi và uống nước ấm đi.” Khương Tảo nói.
Tiểu Trương mặt tái nhợt gật đầu: “Cảm ơn phu nhân.”
Trời ơi, phu nhân lái xe cũng quá đỉnh.
Khương Tảo dẫn Phó Nghiên Từ vào tòa nhà Phó thị, dọc đường nhân viên liên tục chào hỏi.
“Tổng tài chào buổi sáng.”
“Khương phó tổng chào cô.”
Phó Nghiên Từ cũng đã quen với mọi người trong công ty, cười đáp lại: “Chào mọi người.”
Nhưng lần này Khương Tảo không cho cậu thời gian trò chuyện, nhanh chóng dẫn cậu vào thang máy riêng, đi thẳng lên văn phòng của Phó lão phu nhân.
Cô nhanh chóng kể lại sự việc vừa rồi cho Phó lão phu nhân.
“Con lo lắng chiếc xe đó nhắm vào A Từ." Khương Tảo nói ra suy đoán của cô.
Phó lão phu nhân sắc mặt nhanh chóng trầm xuống. Từ khi con trai bà xảy ra chuyện, những kẻ ngóng trông Phó gia sụp đổ nhiều không kể xiết, không loại trừ khả năng có những đối thủ thương mại của con trai trước kia muốn nhân cơ hội trả thù.