Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!

Chương 8 - Một Món Đồ Chơi Mà Thôi, Cư Nhiên Mười Mấy Vạn?

Phó Nghiên Từ vẫn nhớ rõ Hạ Sơ Hơi.

“A, cô chính là cháu ngoại của bà xã!”

Phó Nghiên Từ nhớ rõ cô gái này rất hung dữ, khẩn trương nắm chặt tay Khương Tảo, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cô còn chưa mua món đồ chơi đền cho tôi.”

Hạ Sơ Hơi: “……”

Thằng ngu chết tiệt này!

Sao mày không chết luôn trong vụ tai nạn giao thông đi!

Hạ Sơ Hơi đối với Phó Nghiên Từ vẫn còn giữ oán hận từ đời trước, ánh mắt tràn đầy sự căm ghét.

Khương Tảo nhíu mày, Hạ Sơ Hơilập tức chỉnh lại cảm xúc, giấu đi sự ác ý dưới đáy lòng, cười nói: “Còn không phải chỉ là một món đồ chơi sao? Muốn mua bao nhiêu tôi sẽ mua.”

Thằng ngu, đời này thì mày cứ thế mà sống chung với mấy thứ đồ chơi đi!

Phó Nghiên Từ lập tức vui mừng nhảy dựng lên, vỗ tay: “Tốt quá, có đồ chơi mới rồi.”

Hạ Sơ Hơi khẽ nhích môi cười, nhưng ngữ khí lại tiếc nuối, nói với bạn bè bên cạnh: “Thật xin lỗi, hắn sau khi bị tai nạn giao thông vẫn còn lưu lại di chứng, trí lực giảm xuống như một đứa trẻ vậy, để các cậu chê cười rồi.”

Những người khác nghe xong câu này đều hiểu ý, ai lại dám cười nhạo Phó tam gia?

Hạ Sơ Hơi đến muộn nên không biết nhóm bạn của cô ta vừa mới chứng kiến hết sự việc trên thuyền.

Khương Tảo với nụ cười trên môi khiến những phu nhân khó tính đó một câu cũng không dám hé miệng, thậm chí ba chân bốn cẳng trực tiếp rời thuyền trở về.

Họ không muốn rơi vào tình trạng như ba vị phu nhân kia, làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia đình mình

“Hắn?” Khương Tảo lùi lại một bước, đứng cạnh Phó Nghiên Từ, “Hạ Sơ Hơi, đó là cách mà cháu đối xử với trưởng bối trong nhà sao? Gọi người lớn là ‘hắn’ mà không có xưng hô gì? Cháu còn muốn quỳ xuống trước mặt người Phó gia lần nữa à?”

Quỳ xuống?

Nhóm người xung quanh lập tức đồng loạt nhìn về phía Hạ Sơ Hơi, ánh mắt hơi lóe, lòng ghen tị trong chớp mắt nhanh chóng giảm vài phần.

Còn tưởng rằng Hạ Sơ Hơi gả vào Giang gia sẽ sống tốt, ai ngờ vừa vào đã phải quỳ xuống trước mặt cả nhà Phó gia?

Hạ Sơ Hơi vội vàng chuyển đề tài, nhìn về phía Khương Tảo: “Trước đây, Cậu vẫn chưa xuất viện, ba ngày qua chị bỏ bê không về thăm nhà, bây giờ cậu đã khỏe hơn rồi, chị cũng nên về thăm nhà đi chứ, ba mẹ đều đang mong ngóng chị đấy. Mặc dù chị đươcj gả vào gia đình tốt, nhưng chị cũng đừng vì vậy mà chối bỏ đi gốc gác của mình. Nếu không có Hạ gia chúng ta đưa tay ra giúp đỡ, thì chị nghĩ cái mối hôn sự tốt đẹp đó đến lượt chị chắc?”

Hừ, gả tốt thì sao chứ? Còn không phải là đồ Hạ gia thiên kim giả sao?

Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa, Phó thị sẽ dần dần suy tàn. Đến thời điểm Phó gia phá sản, tôi xem, cô sẽ khóc như thế nào!

Khương Tảo đã quen với việc Hạ Sơ Hơi thường xuyên dùng Hạ gia để nhắc nhở mình. Đời trước cũng vậy, nơi càng nhiều người, cô ta càng thích nhắc đến điều này.

Khương Tảo vẫn không hiểu tại sao Hạ Sơ Hơi lại luôn có địch ý với mình. Cô không có ý định tranh giành gì với cô ta cả, rốt cuộc, sự địch ý này là từ đâu mà có?.

“Được, ngày mai tan tầm tôi sẽ cùng A Từ trở về nhà.” Khương Tảo nói.

Hạ Sơ Hơi mỉm cười khinh bỉ: “Chị, chị chắc không quên lần trước chị làm sai đơn báo giá, khiến toàn bộ dự án thất bại cả chứ? Thực ra, em đã nghĩ từ rất lâu rồi, nếu chị đã gả vào nhà chồng thì đừng nghĩ đến chuyện quay về Hạ thị làm việc nữa. Có câu xuất giá tòng phu mà, tốt nhất là chị nên chăm sóc chồng mình cho tốt, đừng để cho chúng ta phải nhắc nhở chị quá nhiều”

“Ai bảo tôi muốn về Hạ thị làm việc vậy?” Khương Tảo nhìn Hạ Sơ Hơi như đang xem một trò hề, “Cô nói rất đúng, xuất giá tòng phu, vì vậy từ ngày mai tôi sẽ đến Phó thị làm việc.”

Hạ Sơ Hơi ngạc nhiên: “Phó lão phu nhân cư nhiên lại cho phép chị vào Phó thị làm việc?”

Đời trước, Hạ Sơ Hơi nhiều lần nhắc đến việc vào Phó thị, đều bị lão phu nhân gây khó dễ, ngôn ngữ đả kích. Dựa vào cái gì mà lần này Khương Tảo vừa mới gả vào đã có thể vào Phó thị làm việc?

Phó Nghiên Từ nghe không hiểu lắm, khẩn trương nắm tay Khương Tảo: “Bà xã, em muốn đi đâu vậy? Em không cần A Từ nữa sao?”

Khương Tảo vội vàng trấn an cậu: “Em muốn đi làm, đi làm mới có thể kiếm tiền mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho A Từ được chứ.”

“Bà xã không có tiền sao? A Từ có tiền, A Từ sẽ cho bà xã hết tiền!” Cậu ủy khuất nhìn Khương Tảo, không muốn cô đi làm.

Khương Tảo đã có sẵn kế hoạch trong đầu, cô ười nhéo nhéo mặt Phó Nghiên Từ: “Yên tâm đi, dù em đi làm thì chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh nhau. A Từ có thể đi làm cùng em, chúng ta sẽ ở bên nhau cả ngày, được không?”

Đứa trẻ lập tức vui vẻ đồng ý.

“Được ạ! Cùng bà xã đi làm!”

Hạ Sơ Hơi lại lần nữa lộ ra vẻ khinh thường cùng trào phúng.

Thằng ngu này, chờ cô giúp Giang thị quật khởi lại, chèn ép Phó thị, xem mày còn có thể dõng dạc nói mày có tiền không, làm sao có thể vui vẻ, vô ưu vô lự như bây giờ cơ chứ?

“Cháu ngoại của bà xã.” Phó Nghiên Từ đột nhiên nhảy đến trước mặt Hạ Sơ Hơi, “Chúng ta đi mua đồ chơi đi.”

Cậu còn nhớ rõ món đồ chơi này.

Hạ Sơ Hơi nghĩ rằng chỉ là món đồ chơi chỉ tốn mấy đồng, nhưng khi vào cửa hàng, nghe nhân viên báo giá, cô ta ngẩn người.

“Cái gì? Một món đồ chơi mà lại có giá mười mấy vạn?”

Nhân viên cửa hàng kiên nhẫn giải thích: “Thưa khách hàng, đây là món đồ chơi trí năng mới nhất, tích hợp chip cao cấp nhất, không phải là món đồ chơi bình thường.”

Phó Nghiên Từ vui vẻ đùa nghịch, cuối cùng đưa tay về phía nhân viên cửa hàng: “Anh trai, em muốn mười cái đĩa bay!”

Hạ Sơ Hơi đau lòng không chịu được.

Khương Tảo phát hiện, sau khi trọng sinh cô càng trở nên ác độc hơn, đặc biệt thích xem Hạ Sơ Hơi khó chịu.

Cô cười nhìn Hạ Sơ Hơi: “Hạ tiểu thư không phải là tiếc tiền chứ? Thực ra chỉ hơn một trăm vạn thôi mà, rõ ràng cô đã hứa mua cho A Từ mười cái. Bà và mẹ của cô đều là nhân chứng.”

Hạ Sơ Hơi cắn răng, trừng mắt nhìn Khương Tảo và Phó Nghiên Từ, bước đi nhanh dẫm mạnh giày cao gót, ngay cả bạn bè của cô ta cũng bị bỏ lại rất xa.

Vốn là gọi người ra khoe khoang, kết quả lại trở thành trò cười cho thiên hạ. Khương Tảo, cô chờ xem!

Khương Tảo cùng Phó Nghiên Từ vui chơi cả ngày trên đảo, đến bữa tối mới trở về nhà.

Về đến nhà, Phó Nghiên Từ không thể kìm nén nổi niềm vui, khoe khoang với Phó lão phu nhân về ‘chiến lợi phẩm’ của mình.

“Mẹ, xem mười cái đĩa bay này, đều là cháu ngoại của bà xã mua cho con đấy.”

Phó lão phu nhân thấy con trai vui vẻ, bà cũng yên tâm, “Ừ, Nghiên Từ cứ từ từ mà chơi, nếu hỏng thì lại mua cái mới.”

Khương Tảo kéo tay Phó Nghiên Từ, “Được rồi, A Từ, đã chơi cả ngày rồi, chúng ta nên đi tắm rửa thay quần áo. Ngoài trời bụi bặm lắm, cả người đều bẩn rồi.”

“Được” Phó Nghiên Từ ngoan ngoãn đi theo Khương Tảo.

Trong lúc ăn cơm, Khương Tảo nói với Phó lão phu nhân về ý định của mình, “Mẹ, con muốn đưa A Từ đến Phó thị làm việc, mẹ cảm thấy thế nào?”

Phó lão phu nhân hơi ngạc nhiên, nhìn con trai đang ăn cơm với vẻ mặt buồn bã, rồi gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Bà gắp cho Phó Nghiên Từ một miếng cánh gà, dù đã qua bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn con trai, bà vẫn không ngăn được nỗi đau lòng.

“Nghiên Từ hiện giờ thành ra như vậy đã là sự thật, tránh né không phải là cách. Nó cần phải ra ngoài gặp người.” Phó lão phu nhân nhìn về phía Khương Tảo, “Nó là chồng của con, hai đứa con có vinh cùng vinh, chỉ cần con chăm sóc tốt cho nó, những gì con muốn, Phó gia đều có thể cho con.”