Bệnh viện là nơi sẽ khiến người ta sợ hãi, làm sao Dụ Thần Chu không nhận ra sự bất an của Ngạn Sơ suốt dọc đường chứ.
Chỉ là anh ấy đã hiểu lầm, Ngạn Sơ không phải sợ khám bệnh, cậu sợ lời nói dối của mình bị vạch trần.
Cái ôm ấm áp đơn giản chỉ kéo dài vài giây rồi buông ra, vừa đủ, không khiến Ngạn Sơ cảm thấy khó chịu.
Dường như cậu dần dần có thể chấp nhận những cái chạm như vậy, hình như điều này thực sự có thể tăng cường tình cảm giữa các thành viên.
Sau khi ôm Dụ Thần Chu xong, Ngạn Sơ vẫn giữ nguyên tư thế đó rồi nhìn sang Quan Sóc.
Trên mặt viết rõ: Đến đây, ôm đi.
"Cool boy" hết cách, không kịp phản ứng nên thuận theo động tác của đối phương, ôm Ngạn Sơ một cái.
Quan Sóc: ??
Gần như ngay sau đó, hắn phản ứng lại…
Mình đang làm gì vậy? Hai thằng đàn mà ôm ôm làm gì! Sến chết đi được!
Rồi nhanh chóng lùi ra xa một mét.
Dụ Thần Chu nhìn thấy tai Quan Sóc đỏ bừng, xem như là đã làm lành rồi nhỉ?
Đội trưởng "bảo mẫu" tỏ vẻ rất thích thú khi nhìn "bọn nhỏ" hòa thuận, cảm thấy rất hài lòng.
Sau một hồi chờ đợi thì kết quả cũng có, chú của Dụ Thần Chu đích thân khám.
Ông nhìn Ngạn Sơ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế: "Đây là cậu nhóc trong nhóm của cháu à? Kết quả chụp CT..."
Cả ba nín thở, đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Đầu óc thằng bé này khỏe mạnh lắm! Chẳng có vấn đề gì cả!"
"Chú! Chú đừng có ngắt câu như vậy chứ!" Nhịp tim của Dụ Thần Chu vừa rồi còn nhanh hơn cả Ngạn Sơ, sợ là mắc phải bệnh nan y gì đó.
"Ca bệnh kia cháu đưa cho chú xem là bệnh nhân bị viêm não tự miễn dẫn đến chứng mất trí nhớ, nhưng cậu nhóc này không có bệnh đó, chú nghĩ là do áp lực tinh thần quá lớn, nhóm của cháu hay luyện tập cường độ cao đúng không? Cho cậu ấy thư giãn một chút, biết đâu sau một thời gian những khả năng đã mất sẽ quay trở lại."
Ngạn Sơ: "..." Thoát được mùng một, không thoát được ngày rằm.
Cậu đã đoán được những ngày tiếp theo sẽ là cuộc sống gian nan của [Ca nhi Đại Quân học hát học nhảy từ con số 0] rồi.
...
Một chuyến "thăm bệnh viện" vẫn chưa làm mọi người nghi ngờ thân phận của cậu, rốt cuộc Ngạn Sơ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào cậu cũng chịu đựng ánh mắt thương cảm của các thành viên khi thực hiện tập luyện cơ bản.
Mọi người đều nói con người đều có trí nhớ cơ bắp, cho dù mất đi ký ức trong não nhưng cơ thể đã thực sự luyện tập hai năm, muốn nhặt lại những gì đã mất thì thực ra không phải là hoàn toàn không thể.
Sau khi Ngạn Sơ vất vả theo kịp bốn đoạn tám nhịp của một bài nhảy urban(*), cậu mệt mỏi lấy khăn lau mồ hôi trên trán.
(*) Nhảy urban: là một phong cách nhảy không bao gồm bất kỳ một phong cách cố định nào, ban đầu được phát triển từ một số khía cạnh của hip hop nhưng sau này các bài nhảy tập trung vào nhịp điệu, bản chất bài hát khác nhau và cũng dựa trên tư duy, phong cách của người biên đạo để tạo ra những chuyển động, nét riêng biệt cho từng bài nhảy.
Được các thành viên thay phiên nhau hướng dẫn tỉ mỉ, những động tác cứng nhắc và không theo kịp trước đó cũng dần dần trở nên hài hòa.
Vì để buổi biểu diễn tiếp theo có thể diễn ra suôn sẻ, cậu tuyệt đối không thể kéo chân mọi người nữa.
Mặc dù ca hát và nhảy múa không phải là thứ Ngạn Sơ hứng thú, nhưng cậu phải có tinh thần tập thể và trách nhiệm, bây giờ bắt buộc phải vượt qua khó khăn này.
Ở thế giới trước cậu rất thích sạch sẽ, thế nên mỗi ngày đều phải đảm bảo cơ thể được sạch sẽ thơm tho.
Tình trạng đổ mồ hôi, tóc rồi quần áo ướt sũng và người dính dớp như thế này trước đây không thể nào có.
"Đã nhảy rất tốt rồi! Tiểu Ngạn Tử vẫn rất có năng khiếu đấy!" Vưu Kỳ khen ngợi với tư cách là thành viên của đội, nhiệm vụ chính là phải thổi phồng tâng bốc lên.
"Cố lên Tiểu Ngạn, còn bốn đoạn tám nhịp nữa, luyện tập thêm vài lần thì lúc lên sân khấu gần như sẽ không có vấn đề gì đâu." Tống Thức An như một đàn anh ấm áp, giọng nói luôn luôn ôn hòa.
"Thời gian vẫn còn sớm mà, buổi biểu diễn tiếp theo phải đến bảy ngày nữa, Tiểu Ngạn của chúng ta nhất định có thể làm được!" Dụ Thần Chu phát biểu theo kiểu phụ huynh động viên con cái, bảo vệ vô điều kiện, gần đây càng ngày càng thích xoa đầu Ngạn Sơ, giống như đang vuốt lông bé thú cưng vậy.
Đến lượt Quan Sóc, phong cách cũng đột ngột thay đổi…
"Vừa rồi động tác cuối bị nhanh hơn nhịp, không đúng phách, còn lúc bắt đầu thì phải chú ý quản lý biểu cảm, đừng ngây người ra như khúc gỗ thế."
Ngạn Sơ: "Được, em sẽ tập lại ạ."
Mọi người: "..."
Vất vả lắm mới cho đứa nhỏ chút tự tin, thì đã bị người này một kim chọc thủng quả bóng bay căng phồng rồi.