Edit by NHT Chang
==========
Chu Liệt đinh ba chọc một cái, tức giận nói: “Ta đang quyến rũ Đại Thái Tử đây! Ngươi một tên trọc đầu làm gì phá hỏng chuyện tốt của ta? Chẳng lẽ ngươi có dụng tâm xấu, cũng muốn học ta cùng Thái Tử chơi đùa vui vẻ?”
Minh Nguyệt Tâm hừ một tiếng, trong lòng nghĩ cần gì phải nói nhiều với ngươi, trực tiếp diệt các ngươi đám yêu tà ma đạo này! Gϊếŧ được Hồ Nương Nương chẳng lẽ bần tăng không gϊếŧ được tên Thánh Tử này?
Một đạo ngân quang lóe lên, Minh Nguyệt Tâm tay cầm thiền trượng, tóm giặc trước tiên đánh thẳng tới Tề Tu.
Không ngờ hắn còn chưa kịp ra chiêu, đám tinh trai, ngư tinh, cua tinh, tôm tinh của Long Cung này đã nhanh hơn hắn, "vù" một cái liền chắn hết trước mặt Tề Tu, còn tạo thành một hình trái tim, đồng loạt nói: “Muốn đánh gϊếŧ Thánh Tử, hãy đánh gϊếŧ chúng ta trước!!”
Minh Nguyệt Tâm bị dọa ngây người, đành nuốt lại chiêu thức của mình. Hắn tới tìm Long Vương giúp đỡ, tất nhiên không thể đánh thương đám tinh quái trong Long Cung này!
Chỉ là… không biết sao lại cảm thấy bực bội thế này!!
Tề Tu trong vòng vây của đám tinh trai, ngư tinh, cua tinh, tôm tinh, cảm thấy vô cùng hài lòng. Mị lực cấp ma quỷ của mình, dù không thể dụ hoặc Minh Nguyệt Tâm, Thanh Bác Yết hay mấy cao thủ, nhưng để dụ dỗ đám tinh trai, cá vàng, cá chép vàng này, quả thật rất hữu dụng mà~!
Tề Tu vẫy vẫy tay, những tiểu tinh chắn trước mặt hắn liền nhường ra một con đường, còn tạo thành một bông hoa mặt trời, vây quanh hắn ở trung tâm.
Tề Tu nói với Thanh Bác Yết: “Đại Thái Tử dù thích Minh Nguyệt Đại Sư loại này, nhưng người ta cao lãnh. Tên Chu Liệt của ta này biết thuật biến hóa, tính cách lại tốt, không bằng để hắn biến thành Minh Nguyệt Đại Sư...”
Chưa nói hết câu, Minh Nguyệt Tâm quát: “Yêu nhân, ngươi dám có ý đồ với ta!”
Tề Tu nói: “Thánh tăng phải tránh xa sân hận, chú ý tu tâm nha!”
Minh Nguyệt Tâm bỗng thấy lòng mệt mỏi!
Vốn tưởng tốn hao đại nửa linh lực gϊếŧ chết Hồ Nương Nương, đám ma nhân này sẽ chạy tứ tán, dù không chạy cũng không dám tới Long Cung.
Không ngờ lại có một Thánh Tử còn cao tay hơn đứng đây, lại còn tà tính đến mức để Chu Liệt tranh giành với mình Thanh Bác Yết...
Ngươi vừa rồi ném mị nhãn muốn mê hoặc ta thì thôi, nhưng ngươi không thể sỉ nhục ta! Ta đường đường trụ trì Minh Nguyệt Thiền Tự, áo cà sa không dính bụi trần, mà ngươi lại đem ta đặt ngang hàng với Chu Liệt tên tra ma này! Còn để hắn biến thành ta?
Mị hoặc dễ trừ, vô ngã khó tu!
Cảm xúc tiêu cực từ Minh Nguyệt Tâm +1;
Nhưng Minh Nguyệt Tâm dù gì cũng là cao tăng tu hành nhiều năm, chỉ một hơi thở liền khôi phục bình thường, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Tu, trong ánh mắt tràn đầy thanh tịnh, không còn chút sân hận nào.
Minh Nguyệt Tâm hướng về Thanh Bác Yết nói: “Đại Thái Tử, ngươi đã lưu chúng ta lại, những ma nhân này, hãy để bọn họ rời đi đi!”
Thanh Bác Yết vừa định gật đầu đồng ý, không ngờ Tề Tu lên tiếng: “Chúng ta thật rời đi, vị hòa thượng này sẽ cho ngươi sắc mặt, làm sao mà dễ nói chuyện thế?”
Những tinh trai, ngư tinh xung quanh Tề Tu lập tức cùng nhau gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, Đại Thái Tử vừa rồi với ngươi đâu có hòa nhã như vậy đâu!”
Thanh Bác Yết có chút bối rối, hắn biết tên tiểu ma quỷ Ma giới này nói đúng! Từ khi bọn họ xuất hiện, Minh Nguyệt Tâm đối với hắn thái độ cũng tốt hơn nhiều!
Đang lúc hắn lưỡng lự, tôm tinh yên lặng bưng lưu ly chén bên cạnh hắn rúc đến tai hắn nhỏ giọng nói: “Có cạnh tranh mới có động lực! Ta thấy Thánh Tử nói có lý, nói không chừng lưu lại bọn họ, có thể khiến Minh Nguyệt Tâm chủ động ôm tới!”
Thanh Bác Yết xoay đầu nhìn tôm tinh kia, tôm tinh sau khi giúp Tề Tu nói một câu xong, đang e thẹn nhìn Tề Tu. Hiển nhiên con tôm này đã bị mị lực của ma nhân mê hoặc, một lòng chỉ muốn giúp Thánh Tử nói chuyện, để hắn ở lại thêm chút nữa.
Định lực của Thanh Bác Yết dĩ nhiên cao hơn đám tinh trai không biết bao nhiêu, vẫn là một lòng hướng về Minh Nguyệt, nhưng Minh Nguyệt muốn cạnh tranh!
Thanh Bác Yết nói: “Thánh tăng yên tâm, ta sẽ không giúp ma nhân tiến cử Long Vương, nhưng bọn họ đến xa cũng là khách, lại là hàng xóm Long Cung chúng ta. Cứ để họ ở điện bên vài ngày rồi đuổi đi, ý Thánh tăng thế nào?”
Tề Tu cờ mở cờ thắng, vô cùng vui vẻ, hướng về Thanh Bác Yết cúi người nói: “Như thế chúng ta xin làm phiền rồi!”
Một đám ma vui vui vẻ vẻ trong sự dẫn dắt của tinh trai, cứ thế mà ở lại!
Thanh Bác Yết nhìn Minh Nguyệt Tâm: “Tâm ý của trụ trì ta đều hiểu, đã thu xếp phòng thiền thanh tịnh nhất, mời thánh tăng theo ta đến.”
Minh Nguyệt Tâm xoay người đi, không về thiền phòng của mình, mà đi đến một gian phòng bên cạnh khác.
Trong gian phòng bên cạnh một người độc ngồi, đang cẩn thận lau chùi thanh thiết kiếm, không phải ai khác, chính là Nhạc Độc Cô.
Minh Nguyệt Tâm liền đem sự tình đại điện vừa rồi kể cho Nhạc Độc Cô, lại nói: “Tên Thánh Tử Ma giới này là kình địch, nay phải làm sao?”
Nhạc Độc Cô nghĩ trong lòng nào chỉ là kình địch? Quả thực là ma tính!
Hắn từng ở Long Cung mười năm, đối với nơi này coi như quen thuộc, nói: “Không sao, hiện tại Long Cung chủ quản là Long Vương, mà Long Vương chính là một lòng hướng Phật, đến lúc đó trụ trì chỉ cần cùng Long Vương giảng giảng Phật pháp, nói rõ lợi hại, hắn tất nhiên sẽ đứng về phía chúng ta.”
Minh Nguyệt Tâm nói: “Chỉ lo Thanh Bác Yết bị tên Thánh Tử đó mê hoặc!”
Nhạc Độc Cô nói: “Ma nhân yêu nghiệt, bất quá chỉ là chút dụ hoặc thuật, Phật pháp tinh thâm, chẳng lẽ lại không thể cảm hóa Đại Thái Tử?”
Minh Nguyệt Tâm trầm ngâm một lúc, một lúc sau nói: “Nói cũng đúng, xưa kia có Phật tổ cắt thịt nuôi diều hâu, nay ta tự thân dùng vô thượng kinh văn truyền cho Đại Thái Tử, hắn nhất định sẽ bừng tỉnh hối cải.”
Minh Nguyệt Tâm lại nói: “Sợ rằng một mình ta khó khuyên phục Long tộc, đến lúc đó vẫn phải nhờ đến tâm huyết của Nhạc Đế!”
Nhạc Độc Cô gật đầu, nói: “Ta chỉ cùng Long Vương quen thuộc, nhưng với đám tiểu long... thôi không nói nữa. Nay ta không nên xuất hiện, chỉ đợi Long Vương ra mặt rồi nói sau.”
Minh Nguyệt Tâm đứng dậy cáo từ, ở trong thiền phòng tĩnh tọa hai canh giờ, bỏ đi tất cả tham sân si mạn nghi xong, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể cứ thế bỏ qua, liền đi đến cung điện của Thanh Bác Yết.
Đồng thời, Tề Tu cùng chúng ma cũng đang hết sức suy nghĩ chuyện này.
“Thánh Tử, tên lão hòa thượng kia khó nhằn nha!” Chu Liệt nói, “Lại còn đẹp trai, vừa khéo đúng vị của con Thanh Long, chúng ta muốn lay động con Thanh Long kia, e rằng khó càng thêm khó.”
Tỷ Ác cũng nói: “Thánh Tử, dụ hoặc thuật của ngài... nói thật đi... cũng chỉ dụ được đám tinh trai, tôm, cua, ốc... Tất cả tôm nhỏ đều yêu ngài thì có tác dụng gì?”
Tề Tu nghĩ cho dù tôm nhỏ không yêu ta, ta cũng yêu bọn nó!
Mười hai đồng nam đồng nữ theo chúng ma đến có một người gan lớn tiến lên, dâng lên mười hai cuộn phòng trung thuật, nói: “Thánh Tử, đây là Hồ Nương Nương khi trước giao cho chúng ta, bảo chúng ta luyện tập cho tốt. Hiện tại xem ra có lẽ ngài cần nhất.”
Tề Tu:...
Tề Tu cầm lấy mười hai cuộn do Hồ Nương Nương tự tay viết, lật qua lật lại xem, xem đến đau cả đầu, đang đau bỗng nhiên linh quang lóe lên!
Mẹ nó ta đúng là ngu! Dụ hoặc thuật lẽ nào cứ phải đích thân ra trận sao??!
Đây là tư duy hạn hẹp! Khi trước Satan dụ hoặc Faust thế nào? Phải học tập những tiền nhân này mới là ma đạo!
==============