Phật Hệ Vai Ác

Chương 47

Edit by NHT Chang

============

Tâm trạng của Tề Tu rất phức tạp: Chết tiệt, hóa ra ma sủng của ta thích là mỹ nữ ngực lớn eo thon mông cong!! Hồ Nương Nương cảm ơn ngươi đã giúp ta nhận rõ ma sủng của ta! Ta còn tưởng Hoa Triêu là yêu chủ nhân!

Trong khi Tề Tu bên này suy nghĩ về sở thích của ma sủng của mình, bên kia Nhạc Độc Cô cũng đã phát hiện ra đội ma nhân đó, nhíu mày, rồi nhìn kỹ lại, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng: “Ơ?!”

Minh Nguyệt Tâm nói: “Độc Cô huynh, đừng bị ma nhân mê hoặc. Người đó dù câu hồn đoạt phách, cũng chẳng qua là bộ xương khô màu hồng thôi!”

Nhạc Độc Cô kéo ánh mắt từ Tề Tu về lại, gật đầu nói: “Thánh tăng nói phải!”

Minh Nguyệt Tâm nói: “Bần tăng không giỏi hải chiến, dưới nước tự nhiên không tiện ra tay, đợi đến Long Cung ta sẽ tiên hạ thủ vi cường!”

Vừa nói xong, hai người đã đến Long Cung, thân ảnh của Minh Nguyệt Tâm chợt lóe, cả người như một luồng ánh sáng trắng bạc, “vυ't” một tiếng lao thẳng về phía chúng ma của Ma giới.

Thân pháp của Minh Nguyệt Tâm nhanh như chớp, chúng ma của Ma giới vạn vạn không ngờ một hòa thượng tu Phật lại ra tay trước, vừa chuẩn bị chặn lại, luồng sáng bạc đã đến trước mặt, “bùm” một tiếng, thiền trượng vàng đập xuống, trúng ngay giữa trán Hồ Nương Nương.

Đáng thương cho Hồ Nương Nương diễm lệ vô ngần, liền ngã xuống, một luồng linh quang màu hồng từ trong cơ thể hắn vọt ra muốn chạy thoát, hai ngón tay của Minh Nguyệt Tâm búng một cái giữa không trung, “bốp” một tiếng nhẹ, luồng linh quang cũng bị bóp nát tan tành.

Minh Nguyệt Tâm một chiêu tiêu hao phần lớn linh lực, diệt xong mối đe dọa lớn nhất lần này cũng không dám luyến chiến, lập tức quay lại bên cạnh Nhạc Độc Cô, cùng hắn sóng vai tiến vào Long Cung.

Để lại Tề Tu trợn mắt há hốc mồm và đám ma ngây ngốc đứng trước Long Cung.

Tề Tu nhìn Hồ Nương Nương bị Minh Nguyệt Tâm một chiêu đánh tan thành bụi, tâm trạng phức tạp.

Tỷ Ác trực tiếp bị dọa ngẩn người, chúng ma cũng đờ ra ngoài Long Cung.

“Cái... hòa thượng vừa rồi... là trụ trì Minh Nguyệt Thiền Tự Minh Nguyệt Tâm!!” Tỷ Ác đầu tiên phản ứng lại, “Không ngờ ba mươi năm không gặp, cây Vệ Đà Chử của hắn lại uy lực lớn thế này, còn... nhanh như vậy! Năm xưa còn không nhanh đến thế!”

Miệng Tề Tu còn đang há ra, hai tay kết ấn mới kết được một nửa, lúc này giữ nguyên tư thế này, trông đặc biệt hài hước.

“Thánh Tử!!” Chu Liệt vác theo cái đinh ba xông lên, sốt ruột nói, “Ngươi còn ngây ra đó làm gì! Mau cứu sống Hồ Nương Nương đi!!”

Tề Tu “a” một tiếng phản ứng lại, một luồng hắc khí bay về phía thi thể của Hồ Nương Nương, thi thể căn bản không có phản ứng gì.

Tề Tu lại thử mấy lần, cuối cùng vẫn không thể chấp nhận hiện thực: “Chết tiệt tên hòa thượng đó là ma quỷ sao!! Một chiêu đã đánh chết người rồi, không những đánh chết, còn tiêu diệt cả ma linh!”

Từ Tam động viên Tề Tu: “Thánh Tử ngươi cũng là ma quỷ mà! Mau nghĩ cách cứu sống Hồ Nương Nương đi, không thì chúng ta lấy gì để mê hoặc Long Vương?! Không mê hoặc được Long Vương, Ma giới sẽ tiêu đời rồi!”

Tề Tu: Ta chỉ là một ma quỷ... gặp phải loại thao tác đẳng cấp cao như chết đi sống lại... ma quỷ lập tức biến thành kẻ yếu đuối ngay!

Chúng ma vốn đều đầy hy vọng nhìn Tề Tu, nghĩ rằng cậu là con trai của Tề Đông Dã, sẽ có đại thần thông gì đó.

Sau đó nhìn Tề Tu thử mười mấy lần, thi thể của Hồ Nương Nương cũng lạnh rồi, thịt cũng tan thành bột căn bản không có dấu hiệu hợp lại, liền trong thất vọng, nhìn thấu được sự thật về vị Thánh Tử này — chẳng qua cũng chỉ là một tên ma quỷ thôi!

Chúng ma liền bắt đầu đờ đẫn trước Long Cung.

“Hồ Nương Nương chết rồi, bây giờ phải làm sao!” Tỷ Ác nói đầu tiên, “Đáng tiếc mười hai đồng nam đồng nữ đều là phàm nhân, không làm được gì đâu!”

Chu Liệt gãi cái đầu trọc của mình, suy nghĩ đau khổ: “Chúng ta ma nhân đương nhiên có thể làm được việc, chỉ là... chúng ta đều xấu lạ, Long tộc sẽ không thích chúng ta đâu!”

Từ Tam nói: “Không nhất định đâu, nói không chừng khẩu vị của họ kỳ quái, lại thích đầu trọc râu rậm như ngươi thì sao?!”

Ba mươi mấy đại ma nhìn Từ Tam và Chu Liệt: Ha ha! Nếu Long Vương sẽ thích các ngươi, thì chúng ta đều có thể lên trời rồi!

Sau đó, không biết tên ma nào lóe lên linh quang, nói với Tỷ Ác: “Hộ pháp, ngài dung mạo không tầm thường, hay là ngài thay thế Hồ Nương Nương, làm chuyện này đi!”

Tỷ Ác từ trong ngực lấy ra một cái gương, rồi túm lấy con ma ngốc nghếch đó: “Ngươi nhìn thử xem bộ dạng ta thế nào! So với Chu Liệt vác đinh ba cuốc đất còn không tầm thường! Mặt còn có một cái mụn to, trên mụn còn mấy sợi lông! Ta dùng cái mụn to này đi mê hoặc Long Vương sao!”

Chu Liệt cảm nhận được một trận tổn thương: Xấu là lỗi của ta à?

Chúng ma một trận than thở, thật là chưa ra quân đã chết, khiến ma quỷ rơi lệ đẫm áo!

Sau đó, chúng ma liền bắt đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quan tâm đến nhan sắc.

Cuối cùng, ánh mắt của chúng ma dừng lại trên người Thánh Tử.

Tề Tu giật mình, hai tay ôm lấy ngực: “Các ngươi! Muốn làm gì! Ta không được! Ta tướng mạo cũng không được!!”

Chu Liệt nói đầu tiên, hắn sờ cái đầu trọc của mình: “Ta nhớ Hồ Nương Nương hình như từng nói, Long Vương thích mỹ thiếu niên mà!”

“Ta đã 22 là thanh niên rồi!” Tề Tu lấy cái gáo gỗ của mình gõ lên đầu Chu Liệt, tên này không đánh ba ngày liền bắt đầu não động đại khai, Tề Tu đều hoài nghi bản thân có phải hồi đầu không khâu đầu của hắn lại rồi không.

“Nói đến mê thuật! Ta nhớ mê thuật của Hồ Nương Nương, vẫn là năm đó do Tề Lão Ma truyền thụ!” Một đại ma bắt đầu hoài niệm xưa, “Thánh Tử ngươi có huyết mạch của lão ma, hẳn là cũng có thể mê hoặc người chứ!”

Tề Tu theo bản năng mở ra bảng hệ thống của mình, trên đó rõ ràng đánh dấu:

Dụ hoặc: Thiện lương (0/1000).

Xin lỗi, ta trong đạo dụ hoặc thuật, là một người thiện lương!

Từ Tam nói: “Chẳng lẽ mang theo những châu báu này lại về sao? Thật đáng tiếc! Thánh Tử ngươi thử xem, nói không chừng Long Vương lại thích loại của ngươi thì sao?”

Từ Tam mấy ngày này nhân lúc mấy ma khác không chú ý, lén lấy chút vàng và kim cương vào túi mình, nhỡ về — chẳng phải phải giao ra sao??

Tỷ Ác nhìn nhìn Tề Tu, lại nhìn nhìn bản thân trong gương, làm đại hộ pháp của Ma giới, liền vỗ bàn: “Thánh Tử, chúng ta lấy ngươi làm chủ, hành trình này, nghe ngươi chỉ huy rồi!”

Tề Tu nói: “Đây lẽ ra là việc của Hồ Nương Nương, hắn có mê thuật mới...”

Chúng ma nói: “Người chết rồi!”

Tề Tu giãy giụa: “Ta đối với Long Cung không quen thuộc, với Long Vương cũng không có giao tình, ma sủng của ta còn từng đánh một con bạch long...”

Chúng ma nói: “Đã đến rồi!”

Tề Tu: ...

Tề Tu khóc: “Ta thật sự không được mà!!”

Chúng ma đồng thanh kinh ngạc: “Cứu người cũng không được, mê hoặc cũng không được, Thánh Tử ngươi trẻ như vậy đã không được rồi?”

...

Ma giới thật chết tiệt là hễ chộp một cái toàn là ma quỷ!!

Chuyện đã đến nước này, Tề Tu chỉ còn cách cắn răng, triệu ra bảng hệ thống, nhìn đống gần mười vạn điểm cảm xúc tiêu cực mình tích lũy được, quyết đoán nâng cấp mê thuật.

Dụ hoặc: Tra ma (0/10000)

Một mức độ dụ hoặc của tra ma, rõ ràng là không đủ để thuyết phục Long Vương, dù gì như mấy ma đã thuyết phục mình nói, người cũng chết rồi, đã đến rồi... còn có thể làm sao? Dụ hoặc nhất định phải đạt cấp ma quỷ! Cho dù không có điểm thưởng gấp đôi, cũng phải đổ đến cấp ma quỷ!

==========