Edit by NHT Chang
=================
Nhưng không ngờ Minh Nguyệt Tâm chỉ khẽ mỉm cười, tay khẽ vuốt đã thu lại thiền trượng: “Vậy thì phiền đại thái tử thông báo với Long Vương, bần tăng muốn gặp ngài một lần.”
Thanh Bác Yết bò dậy từ dưới đất, phát hiện vị hòa thượng này càng khiến người ta mê mẩn, nhưng nghĩ đến Long Vương thì vẫn cảm thấy khó xử: “Thánh tăng, không phải ta không muốn, thực sự là phụ vương ta ba ngày trước vừa đi ngủ, ngài phải ngủ đủ ba mươi ba ngày mới tỉnh, ba mươi ngày sau các ngài lại đến, ta nhất định sẽ giúp các ngài khuyên phụ vương.”
Minh Nguyệt Tâm hai tay chắp lại, lông mày sắc lạnh: “Vậy bần tăng sẽ quay lại sau!”
Nói rồi quay lưng đi ngay, bước đi trên mặt nước không để lại dấu vết.
Nam Quách Sinh nhìn biểu cảm của Thanh Bác Yết, lại nhìn bóng lưng Minh Nguyệt Tâm, đảo mắt một cái nói: “Đại thái tử đã có lòng, không bằng theo ta ra ngoài hàng phục vài tên ma nhân, cũng tốt để trụ trì Minh Nguyệt biết tấm lòng của ngài!”
Thanh Bác Yết quay đầu nhìn hậu điện của Long Cung, lại nhìn bóng lưng Minh Nguyệt Tâm đang xa dần, hạ quyết tâm: “Được! Trong biển khó đi, ta sẽ mở đường trước cho các ngươi!”
Biển xanh mênh mông, một con thanh long cõng một hòa thượng áo xám phá nước mà ra, nhắm thẳng bờ biển Ma giới.
Tề Tu đến trước mặt Mặc Môn Chủ, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Sáu đại hộ pháp của Ma giới, Sát Sinh Ma, Tham Yếm Ma, Sân Nộ Ma, Da^ʍ Tà Ma, Gian Trá Ma, Tự Khí Ma đang dẫn theo ma nhân và tiểu ma của môn hạ, cùng tu sĩ chính phái chiến đấu.
Môn hạ của Sát Sinh Ma có mười vạn ma chúng, giỏi nhất là gϊếŧ chóc, ai nấy đều cầm ma kiếm, xông vào Trung Hải chém gϊếŧ tu sĩ.
Môn hạ của Tham Yếm Ma có ma chúng còn đông hơn, kết thành ma trận, vòng ngoài là Kim Ma Trận, vòng giữa là Si Niệm Trận, vòng trong là Tình Ái Trận, khiến các tu sĩ đều bị giam trong trận. Môn hạ của Sân Nộ Ma thì nhân cơ hội xông lên, mỗi người đều thể hiện thần thông, có kẻ khiến tu sĩ nổi giận mất đạo tâm, lập tức bị chém gϊếŧ, có kẻ cung cấp sân nộ cho ma nhân nhà mình, khiến ma lực đại tăng.
Còn về Da^ʍ Tà Ma và Gian Trá Ma thì mỗi kẻ dùng một mánh khóe kỳ quái.
Tự Khí Ma là hộ pháp đáng sợ nhất trong tất cả các môn phái của Ma giới, hễ thấy ma chúng môn hạ của hắn, không ai không sinh ra lòng chán ghét căm thù với bản thân, có kẻ lập tức vung đao tự vẫn, cũng có kẻ tàn sát đồng môn.
Chúng ma của Ma giới đồng lòng hiệp lực, tám đại môn phái tu chân lại cũng không kém cạnh, đang gắng gượng chống đỡ thì sóng nước Trung Hải cuộn trào, một hòa thượng chân đạp thanh long xuất hiện.
Thanh long đó xoay tròn trên không trung, rống giận một tiếng với ma nhân, nước biển vạn trượng lập tức đảo ngược, vô số tiểu ma rơi xuống biển mất hết sức chiến đấu, nếu không nhờ sáu đại hộ pháp kịp thời đến ổn định trận địa, chỉ một chiêu này thôi Ma giới đã bại trận.
Thanh long quẫy đuôi một lần nữa, lại rống giận, sấm sét trên trời rung chuyển, tia chớp bổ xuống, sóng biển cuồn cuộn đều hóa thành màu đen, vô số tu sĩ nhân lúc nước biển tràn lên, gϊếŧ Ma giới đến tơi bời tan tác, trại ven bờ cũng mất không ít.
Cuối cùng, tả sứ Ma giới liều mạng, mất đi một nửa tu vi mới đánh lui được thanh long, giành lại chút thời gian thở dốc cho Ma giới.
Tề Tu bận rộn trong thời gian thở dốc này!
“Thánh Tử! Chân ta gãy rồi đau quá!”
Tề Tu vừa khâu chân vừa mỉm cười nói: “Không sao, dù gì lát nữa sẽ còn đau hơn!”
Cảm xúc tiêu cực từ lộ nhân ma Giáp +1.
“Thánh Tử, mắt ta bị đâm mù rồi, có phải rất khó chữa không??”
Tề Tu vừa rửa mắt vừa mỉm cười: “Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ bỏ cuộc.”
Cảm xúc tiêu cực từ lộ nhân ma Ất +1.
“Thánh Tử...”
Tề Tu mỉm cười: “…”
Cảm xúc tiêu cực từ lộ nhân ma...
Đang lúc cậu bận trong bận ngoài, không quên cày một đợt cảm xúc tiêu cực từ đám thương binh, thì Mặc Môn Chủ bỗng gọi cậu: “Thánh Tử, đừng bận rộn nữa, theo ta đi!”
Tề Tu liền theo sau Mặc Huyền Nông, bước vào một tòa lầu gỗ dựng tạm.
Trong lầu gỗ, sáu đại hộ pháp, mười hai môn chủ, còn có tả sứ Ma giới đều ở đó, mọi người trông có vẻ như đang bàn bạc chuyện gì. Tề Tu là một Thánh Tử của Vườn rau, bình thường gặp lãnh đạo lớn nhất chính là Môn Chủ Mặc Huyền Nông. Hôm nay Mặc Huyền Nông đứng ở cuối hàng, ngồi trên kia toàn là nhân vật lớn... không đúng! Ma đầu lớn.
Các ma đầu lớn đang bàn chuyện chính sự, Tề Tu tranh thủ ngồi xổm dưới chân Mặc Huyền Nông nghỉ ngơi một chút.
“Long tộc lại quay lưng giữa trận... phá vỡ hải thượng minh ước mà Ma giới ta đã định với Long Thần ngày trước.” Tả sứ ngồi trên cao, mở miệng nói, “Nếu Long tộc thực sự quyết ý diệt ma, Ma giới ta... không giữ được rồi!”
“Hai ngày trước mới đi Long Cung một chuyến, lúc đó nói chuyện rất tốt, kết quả Thanh Bác Yết con thanh long này lại bị Minh Nguyệt Tâm sai khiến đối đầu với Ma giới ta!”
“Long Vương còn ba mươi ngày nữa mới có thể tỉnh lại, nếu Long Vương tỉnh lại, tự nhiên sẽ ước thúc long tử của mình.”
“Chỉ sợ, Long Vương cũng quay lưng giữa trận thôi!”
Vài đại hộ pháp bàn luận xôn xao, Tề Tu nghỉ ngơi xong thì tranh thủ quan sát tầng lớp cao của Ma giới trong truyền thuyết — sáu đại hộ pháp và tả sứ.
Kẻ nhìn có vẻ âm u trên cánh tay còn vài vết cào không cần nói, chắc chắn là hộ pháp giỏi nhất trong việc dụ người ta tự sát cắt cổ tay — Tự Khí Ma.
Người trông giống kim cang giận dữ, tay còn nhỏ máu, hiển nhiên là Sát Sinh Hộ Pháp rồi.
Còn người cầm bàn tính, chắc là bà con của Từ Tam, Tham Yếm Ma Hộ Pháp — tham lam không đáy, dám vì hai đồng tiền mà tạo phản Ma chủ!
Cậu nhìn từng người, phát hiện mấy hộ pháp còn lại mặt mũi mờ mờ, mặt đại chúng, rồi bỗng nhiên thấy một người mặc đồ lụa mỏng xinh đẹp... ngực phẳng?!
Kết quả là người ngực phẳng này liếc mắt đưa tình với Tề Tu, chậm rãi mở miệng: “Mọi người đều biết, Long tộc da^ʍ tính, muốn lôi kéo Long Cung, khiến Long tộc không phản bội hải thượng minh ước ngày trước với Ma giới chúng ta, cần ta Hồ Nương Nương đích thân đi một chuyến mới được!”
Giọng nói này vừa mềm vừa mượt, khiến toàn thân xương cốt người ta cũng mềm nhũn.
Tề Tu biết rồi, đây chính là đại ma trong truyền thuyết, một trong thủ hạ của cha cậu Tề Đông Dã — Da^ʍ Tà Ma Hồ Nương Nương!
Chiến tích của Hồ Nương Nương, rất đáng kể. Năm đó mê hoặc Nhân Đế, khiến Nhân tộc phân rã suýt chút nữa bị diệt.
Sau này đến thăm Phật Ấn, khiến một cao tăng như Phật Ấn cũng tâm thần bất định suýt chút nữa sa ngã.
Sau này nữa, nghe giang hồ đồn rằng, hắn còn đi mê hoặc Hàn Lăng Tuyệt, suýt chút nữa khiến Hàn Lăng Tuyệt sinh con cho hắn!
Nhưng, mặc dù chiến tích phong phú, nhưng đều là — suýt chút nữa!!
Chúng ma nghe Hồ Nương Nương nói vậy, đều gật đầu tán thành, đúng vậy! Long tộc mà, mọi người đều hiểu mà! Hồ Nương Nương đi là thích hợp nhất!
Chỉ có Tề Tu mỉm cười không nói gì, rồi nụ cười không nói gì này lọt vào mắt Hồ Nương Nương, lập tức muốn mở miệng.
“Mấy lần trước ta thành công thì thiếu chút nữa, đều vì dễ bị thương, cho nên lần này... ta muốn để Thánh Tử Tề Tu, người tinh thông thuật trị liệu, trong trận đại chiến hôm nay không màng thân mình chữa lành cho hơn một vạn ma nhân của ta đi cùng.”
Cằm của Tề Tu rớt xuống đất luôn: Ta đã chữa cho hơn vạn người? Mỗi người ta đều châm chọc mỉa mai qua, ta không phải đã nhận được rất nhiều cảm xúc tiêu cực sao? Không đúng, trọng điểm không phải ở đây!!
Cậu trợn mắt há mồm nhìn người ngực phẳng đó, lại nhìn thượng cấp trực tiếp của mình là Mặc Huyền Nông.
“Môn chủ, ta? Đi Long Cung?!!” Tề Tu nghĩ chuyện này không ổn rồi, ma sủng của ta không có ở đây, ta không thể đến Long Cung làm bia cho bạch long!
Kết quả là Mặc Huyền Nông nhìn Hồ Nương Nương với ánh mắt mê mẩn, nhấc Tề Tu lên đưa ra trước: “Đã là Hồ Nương Nương muốn người, đây là phúc khí tu từ kiếp trước của Tề Tu!”
Tề Tu: ... Hoa Triêu bảo bối mau đến bảo vệ chủ nhân...
Tề Tu: “Đã như vậy, vậy thì không thể chậm trễ, mau chóng xuất phát đi!!”
Hồ Nương Nương ngoảnh lại mỉm cười với Tề Tu, chân mày đuôi mắt đều đầy phong tình: “Có một Thánh Tử diệu thủ hồi xuân đi cùng ta, ta có thêm nhiều phần nắm chắc hơn!”
Cùng lúc đó, Nhạc Độc Cô quay lại Thanh Vân Môn, sau khi nghe Minh Nguyệt Tâm kể lại, trầm giọng nói với mọi người: “Ta với Long Vương có vài phần giao tình, đã như vậy, thì để ta cùng trụ trì Minh Nguyệt đi Long Cung một chuyến, nhất định phải thuyết phục Long Vương!”
===============