Phật Hệ Vai Ác

Chương 33

Edit by NHT Chang

------------------

Hàn Lăng Tuyệt không để ý đến tính cách ma tính của Tề Tu, chỉ khẽ nhíu mày.

Mọi người tuy biết rằng Tề Tu rất "ma", nhưng không ai hiểu rõ Nhạc Độc Cô rốt cuộc là thần thánh phương nào. Tất cả đều chỉ cảm thấy: "Thánh tử, ngươi có bị mất lớn vì chuyện nhỏ không? Ngươi ôm ma sủng chạy trốn, tại sao lại không ôm chúng ta chạy? Ngươi thật sự muốn làm Thánh tử nghiêm túc à?"

Thôi được, ngươi khá nghiêm túc đấy. Ngươi thật sự hy vọng rằng đám yêu ma quỷ quái của Ma giới sẽ biết hy sinh thân mình vì nghĩa sao? Hiểu được câu "Ta ngửa mặt cười lớn nhìn trời, gan ruột ta đôi mối trung thành" à?

Việc ôm ma sủng chạy trốn rất phù hợp với bản chất của một tên ma!

Chỉ có Nhạc Độc Cô, bị Tề Tu ôm trong lòng, kiểu ôm công chúa, thầm cảm nhận rõ ràng sự không đáng tin của Thánh tử: “Ta? Là bảo bối của ngươi sao?!”

Tề Tu nghĩ: "Ta không đánh lại Hàn Lăng Tuyệt, sắp bị diệt rồi, giờ không thể lấy điểm cảm xúc tiêu cực từ ngươi, nên ta phải tích lũy chút thiện cảm thôi. Ta ôm ngươi chạy cũng là vì ngươi có đạo pháp cao hơn ta, đến lúc cần thiết thì ta sẽ ném ngươi ra để đối phó với Hàn Lăng Tuyệt, còn ta sẽ chạy thoát thân. Nhưng chuyện này thì chết cũng không nhận!"

Vừa chạy, Tề Tu vừa ôm chặt Nhạc Độc Cô và tiến thẳng về phía Ma cốc. Hắn vừa chạy vừa nói rất chắc chắn: “Ma sủng bảo bối cũng là bảo bối! Có vấn đề gì không? Ngươi đã tự nguyện đồng ý rồi, không được nuốt lời! Đã là bảo bối thì cần được an ủi, ta bảo ngươi đừng sợ cũng là vì quan tâm thôi…”

Điểm cảm xúc tiêu cực từ Nhạc Độc Cô +++

Hàn Lăng Tuyệt đứng tại chỗ ngẩn ra một lúc, câu “Hoa Triều bảo bối” nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu!

Không phải vì lý do gì khác, mà là bởi vì đó là tên gọi thân mật của Nhạc Độc Cô!

Chẳng lẽ Nhạc Độc Cô thật sự có mối quan hệ với tên ma này… Không! Chắc chắn không thể!

Hàn Lăng Tuyệt chỉ ngây người trong giây lát, sau đó bỏ lại đám tiểu ma và đuổi theo Tề Tu cùng Nhạc Độc Cô.

Đám tiểu ma ngước nhìn Hàn Lăng Tuyệt đã rời đi, rồi nhìn sang Trần Bạch Vũ, người vẫn chưa hồi phục sau khi bị những đồng tiền vàng của Kim Ma Trận đập trúng. Lúc này còn gì phải do dự nữa? Cả đám xông lên bắt lấy phong chủ Bạch Vũ!

Tu vi của các tu sĩ Thanh Vân Môn đúng là cao, pháp lực cũng mạnh, nhưng lại bị hạn chế vì Hàn Lăng Tuyệt quá cao ngạo trong việc chọn đồ đệ. Yêu cầu khắt khe về tư chất, căn cơ, xuất thân khiến cho số lượng đệ tử không nhiều.

Một anh hùng thì có thể dễ dàng tiêu diệt một con kiến, nhưng một anh hùng bị thương làm sao có thể chống lại một bầy kiến?

Trần Bạch Vũ bị đám tiểu ma xông lên bắt sống, những đồ đệ của hắn cũng nhanh chóng bị đánh bại.

Mười mấy tu sĩ Thanh Vân Môn đều cảm thấy tuyệt vọng. Chưởng môn đã đuổi theo Thánh tử Ma giới, phong chủ rơi vào tay ma nhân, và lũ ma còn rất "ma tính" khi hỏi: "Các ngươi muốn thấy phong chủ chết, hay tự mình đầu hàng?"

Mặc dù Trần Bạch Vũ đã sẵn sàng chết anh dũng, muốn có khí khái của một anh hùng, nhưng đám tiểu ma đâu cho hắn cơ hội đó? Chúng phong tỏa hết ngũ giác của hắn, không cho hắn nói, không cho hắn cử động, để hắn chỉ còn lại một dáng vẻ sắp chết.

Nếu Hàn Lăng Tuyệt bắt được Tề Tu để làm con tin, hẳn cũng chẳng có tác dụng gì. Ngay cả nếu bắt được lão ma Tề Đông Dã cũng vô dụng! Trong Ma giới, giữa các ma nhân chỉ có lợi dụng lẫn nhau, không hề có chút tình nghĩa. Hôm nay có thể là huynh đệ, nhưng ngày mai vẫn có thể đẩy ngươi đi chết, đó là đạo lý cơ bản của một tên ma.

Nhưng Thanh Vân Môn thì khác. Người ít, quan hệ giữa họ ít nhiều vẫn có chút tình cảm. Họ đề cao danh môn chính phái, đạo nghĩa sư môn. Dù trước đây phong chủ Hôi Thử Phong từng âm thầm gây chuyện với Nhạc Độc Cô, nhưng bề ngoài vẫn giữ một chút "tình cảm nhựa" với hắn.

Ngươi muốn chứng minh mình là anh hùng bằng cách gϊếŧ thân, chứng đạo gì đó thì không vấn đề. Nhưng muốn làm anh hùng để đẩy sư phụ/chưởng môn/lãnh đạo của mình ra làm bia đỡ đạn, còn ngươi chỉ có chút tu vi tầm thường? Ngươi nghĩ mình là nhân vật chính chắc?

Không, chẳng ai muốn làm nhân vật chính cả…

Mục tiêu của họ khi tu tiên cũng chỉ là để tranh giành vận mệnh, sống lâu bất tử, vượt qua thì vượt qua, còn nếu không thì gϊếŧ yêu trừ ma thôi!

Nhưng rõ ràng có thể vượt qua, tại sao lại muốn để phong chủ Bạch Vũ làm bia đỡ đạn? Điều này chẳng hợp lý chút nào!

Vì vậy, mười mấy tu sĩ Thanh Vân Môn đã ngoan ngoãn đầu hàng. Những ai không chịu đầu hàng cũng lớn tiếng hét lên: “Phong chủ, ta sẽ về cầu cứu binh!” rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu. Dù sao họ cũng không chạy về hướng của Hàn Lăng Tuyệt.

Trong lòng Trần Bạch Vũ phức tạp vô cùng, nhìn đám đệ tử của mình đầu hàng vì mình, không biết nên cười hay nên khóc.

Nhưng dù sao lúc này, đám tiểu ma đã cười.

Chúng dùng dây trói tiên của Mặc Môn chủ để trói những tên tu sĩ Thanh Vân Môn bắt được, rồi quăng vào phòng giam dưới Ma Thảo Viên. Sau đó, có vẻ chúng đã muốn tổ chức tiệc mừng.

Chỉ có Chu Liệt, người thật thà nhất, có chút lo lắng: “Hàn Lăng Tuyệt đang đuổi theo Thánh tử, chúng ta có nên giúp không?”

Từ Tam, một tay sờ vào túi tiền, lén lút nhét thêm một đống vàng vào túi áo của mình, rồi đáp: “Ngươi đến đó thì có thể đánh thắng được Hàn chưởng môn, hay chỉ thêm phiền cho Thánh tử?”

Đầu bếp Thời Chính cũng nói: “Nhìn hướng Thánh tử chạy, chắc là đến Ma cốc, Thánh tử thông minh tuyệt đỉnh, tính toán vô song, chắc chắn đã có kế hoạch từ lâu. Nếu chúng ta đi làm loạn kế hoạch của Thánh tử, ngài ấy trách tội xuống, ngươi có chịu nổi không?”

Đám tiểu ma liền an tâm, mỗi người làm theo cách của mình: kẻ thì trốn chạy, kẻ thì đào hầm. Một vài tiểu ma khác tiếp tục trồng rau – chẳng hạn như tiểu ma yếu ớt ở ruộng rau Từ Dương Dương!

Tề Tu chạy một mạch đến Ma cốc, khi đến cửa cốc mới thả Nhạc Độc Cô xuống, nghiêm nghị nói: “Hoa Triều, bên trong rất nguy hiểm, ngươi không thể vào được. Ta chỉ có thể bảo vệ ngươi đến mức này thôi. Ngươi mau tự lo liệu mà chạy đi…”

Nhạc Độc Cô quay đầu lại và thấy Hàn Lăng Tuyệt đã đuổi đến nơi, trong lòng nghĩ: "Lời của Thánh tử này nên được dịch là – Ma sủng à, tuy ta thích ngươi, nhưng ngươi cũng chỉ là một con sủng thôi. Ngươi hãy ở lại cản Hàn Lăng Tuyệt, còn ta sẽ bỏ chạy!"

------------------