Edit by NHT Chang
-----------------
Trần Bạch Vũ không thèm để mắt đến trận Kim Ma này, trận pháp nhìn thì có vẻ mạnh, nhưng thực ra có một điểm yếu — chỉ cần một tiểu ma bị thương, hoặc thiếu đi một đồng vàng, sức mạnh của trận pháp sẽ giảm đi đáng kể. Hắn liền vận chân khí Thanh Vân hộ thể, khẽ búng tay, lập tức nắm lấy một đồng vàng giữa không trung.
Nhưng không ngờ rằng, ngay khi đồng vàng bị hắn bắt lấy, Tề Tu từ dưới đất lại ném ra thêm một đồng vàng nữa.
Vừa ném vừa thở dài cảm thán: “Chậc chậc, Mặc Môn chủ thật nhiều tiền! Cả hầm toàn là vàng!”
Nói xong còn cảm thấy chưa đủ, quay đầu gọi Nhạc Độc Cô: “Hoa Triều, ta mệt rồi, ngươi đi xuống hầm mang hết số vàng lên đây!”
Nhạc Độc Cô đáp lại: “Hừ, ta sẽ giúp ngươi đánh nhau sao?”
Trần Bạch Vũ nghe thấy lời của Nhạc Độc Cô, tinh thần ổn định lại, nhưng không ngờ rằng Thánh tử Ma giáo kia lại vô sỉ đáp: “Ngươi là ma sủng mà đòi đánh nhau à?? Bảo ngươi đi làm việc nặng thôi! Ngươi nói rồi, sau này ta nói gì ngươi cũng phải coi như thánh chỉ, ngươi định nuốt lời à?”
Trần Bạch Vũ cả kinh, nghĩ rằng Tề Tu này thật sự có thể sai khiến Nhạc Độc Cô làm việc nặng nhọc, chẳng lẽ những gì Hàn Oanh Oanh nói đều là thật sao?? Không thể nào! Chưởng môn đã nói rằng Nhạc Độc Cô tuyệt đối sẽ không cản trở việc mình tiêu diệt bọn tiểu ma!!
Nhưng ngay trước mắt, Nhạc Độc Cô thực sự đứng dậy, thực sự chạy xuống hầm, thực sự mang lên hai bao tải vàng!!
Mặc dù thấy rõ biểu cảm không cam tâm tình nguyện của Nhạc Độc Cô, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn cũng rất phản kháng! Nhưng thân thể của hắn lại đi làm việc này!!
Một làn sóng cảm xúc tiêu cực lớn từ Trần Bạch Vũ tuôn ra, Tề Tu tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, lập tức chạy lên nhận lấy bao tải vàng từ tay Nhạc Độc Cô, cười tươi nói: “Thế mới đúng, nghe lời chủ nhân mới là ma sủng đủ tiêu chuẩn!”
Làn sóng cảm xúc tiêu cực từ Trần Bạch Vũ phân ra làm hai đường, một phần lớn dành cho Tề Tu.
Không những thế, ngay sau đó Trần Bạch Vũ cũng bắt đầu tấn công ác liệt hơn. Hắn nghĩ Ma giới chỉ là một Ma Thảo Viên nhỏ mà lại giàu có như vậy, liền thay đổi chiến lược, vung quạt lông trắng ra, một tia sáng trắng đánh trúng Từ Tam.
Nhưng Từ Tam còn chưa kịp rơi xuống, một luồng khí đen từ dưới mặt đất bốc lên, trực tiếp bao phủ lấy hắn. Ngũ tạng lục phủ vừa bị đánh nát bấy của Từ Tam lập tức được chữa lành ngay tại chỗ!
Trần Bạch Vũ kinh hãi, một lần nữa vung quạt lông trắng, tung chiêu tuyệt kỹ Thanh Vân Lăng Phong. Chiêu này có thể tạo ra một cơn gió lớn, đủ để đánh bại bốn, năm mươi tiểu ma cùng một lúc.
Không ngờ hắn ra chiêu nhanh, nhưng người đang ở dưới đất là Tề Tu lại còn nhanh hơn. Tia sáng trắng vừa mới chạm đến bọn tiểu ma, hắc khí do Tề Tu phóng ra cũng đã đến ngay sau đó.
Những tiểu ma đó chưa kịp cảm nhận nỗi đau của chân khí chính phái thì đã được Tề Tu chữa lành!!
Trần Bạch Vũ không dám tin vào mắt mình, hắn cúi đầu nhìn đám tiểu ma dưới đất. Rõ ràng ma công của chúng rất thấp, chẳng khác gì những tiểu ma hắn đang đối phó. Nhưng tại sao khi ra tay, thuật trị thương của tên này lại có thể sánh ngang với hộ pháp Ma giới, thậm chí còn cao hơn một bậc!! Chỉ cần trong nháy mắt, hắn có thể dùng ma khí để chữa lành hoàn toàn thương thế của bọn tiểu ma!!
Trần Bạch Vũ vô cùng suy sụp, còn các tiểu ma lại được dịp tinh thần phấn chấn, cứ như thể chúng có thân thể bất tử. Cả đám cùng lúc vận dụng ma công, phát huy sức mạnh của Kim Ma Trận đến mức cao nhất.
Từng đồng vàng được sắp xếp theo Thiên Cương Địa Sát, cả đám đồng loạt hét lên: “Phá!” Tiếng hô đồng loạt, ánh vàng rực rỡ, chấn động mạnh đến mức khiến Trần Bạch Vũ chao đảo.
Trần Bạch Vũ chỉ cảm thấy xung quanh ngập tràn ánh vàng, mỗi lần ánh vàng chạm vào thân thể hắn, một luồng ma lực khổng lồ dâng trào từ sâu thẳm trong lòng. Hắn cảm thấy tham lam vô tận trỗi dậy, trước mắt hiện ra vô số ảo cảnh, tựa như hắn đang đứng giữa một kho báu vô tận, và dường như hắn đã đứng trên con đường Thanh Vân, mọi của cải trên thế gian đều thuộc về mình. Hắn dang tay ra, không chút phòng bị, đón lấy tất cả những kho báu đó.
Từ Tam nhìn đúng lúc, biết rằng vị phong chủ Bạch Vũ này đã bị vây khốn trong Kim Ma Trận, liền hét lên với Chu Liệt.
Chu Liệt cầm đinh ba tiến lên, một nhát cắm xuống, tạo ra một lỗ lớn trên ngực Trần Bạch Vũ. Cả đám tiểu ma xông lên, đồng loạt tung ma công. Hàng trăm đồng vàng gào thét, xuyên qua lỗ hổng, ngay lập tức khiến Trần Bạch Vũ bị tổn thương tâm thần và rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Bạch Vũ cảm thấy như mọi thứ đã chấm dứt. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đường đường là phong chủ Bạch Vũ, ra ngoài diệt ma lại bị vây khốn trong ma trận! Kẻ ma tính nhất chính là Thánh tử Ma giới kia, hắn lại nắm giữ ma pháp bí truyền mà người ta tưởng đã thất truyền từ lâu, có thể dùng ma khí chữa lành cho đám tiểu ma ngay lập tức. Trận chiến này, có lẽ mình… sẽ bỏ mạng ở đây!!
Nghĩ đến đây, Trần Bạch Vũ thở dài một tiếng, chấp nhận số phận.
Hắn rơi từ trên cao xuống, tưởng rằng sẽ bị đám tiểu ma lao lên bắt lấy, nhưng không ngờ rằng vừa rơi xuống được mười mấy thước thì có một luồng gió nhẹ từ sau lưng kéo đến, một luồng sức mạnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, kéo hắn ra khỏi Kim Ma Trận.
Trần Bạch Vũ ngước nhìn lên, chỉ thấy một thân ảnh đeo Huyền Thiết Tranh, mặc áo bào xanh, đứng sừng sững. Thì ra là chưởng môn đã đến!
Trần Bạch Vũ được Hàn Lăng Tuyệt cứu ra, hổ thẹn vô cùng, dẫn theo đệ tử rút lui.
Nhưng bỗng nghe thấy Hàn Lăng Tuyệt từ trên không trung gọi lớn: “Sư đệ, ta đến cứu ngươi rồi!”
Trần Bạch Vũ vừa định mở miệng nói Nhạc Độc Cô đã rơi vào ma đạo, nhưng lại bị Tề Tu cướp lời.
Tề Tu lập tức ôm lấy Nhạc Độc Cô, không nói không rằng chạy đi. Vừa chạy vừa lớn tiếng la: “Hoa Triều bảo bối đừng sợ, chủ nhân sẽ bảo vệ ngươi!!”
Hàn Lăng Tuyệt: …
Nhạc Độc Cô: …
Bọn tiểu ma: …
-------------