Edit by NHT Chang
------------
Chu Chư Châu đột nhiên đưa tay lên bịt miệng Hàn Oanh Oanh, ra hiệu nàng im lặng. Ông ta nhìn quanh một lượt, rồi giơ cao pháp trượng trong tay, bắn một tia sáng xanh lục về phía Tề Tu và Nhạc Độc Cô.
Tia sáng xanh lục bay đến rất nhanh, đây là tuyệt chiêu từ trượng lục ngọc của Chu Chư Châu. Đã có không ít tiểu ma chết dưới tia sáng này, ít nhất cũng có tám trăm người. Ánh sáng xanh rực rỡ khiến đầm sen đen lay động, nhưng Tề Tu vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn ánh sáng, chưa kịp chớp mắt thì đã thấy nó lao thẳng về phía mình!
Tề Tu muốn tránh nhưng không kịp, nghĩ thầm mới thành ma quỷ mà đã toi mạng thì vô lý quá. Nhưng ngay lập tức, một bóng người lao tới – chính là Nhạc Độc Cô.
Nhạc Độc Cô nhận ra mình và Tề Tu đã bị phát hiện, hắn vung tay, chỉ một cái búng nhẹ, ánh sáng xanh lục kia đã bị chặn lại giữa không trung, rồi bật ngược trở lại Hàn Oanh Oanh.
Hàn Oanh Oanh hét lên một tiếng, nhưng Chu Chư Châu kịp thời vung pháp trượng, tạo ra một tấm màn chắn màu xanh lục trước mặt nàng, cứu nàng thoát chết trong gang tấc.
Nhạc Độc Cô không có ý định gϊếŧ Hàn Oanh Oanh, hắn lập tức nhảy lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống một đóa sen ma. Chiếc áo choàng đỏ sẫm phủ xuống mặt nước, trông vô cùng hùng dũng.
Chu Chư Châu thoáng sững sờ, vừa rồi thấy có kẻ rình mò liền ra tay ngay, nghĩ rằng chỉ là một tiểu ma tầm thường. Không ngờ lại chính là Nhạc Độc Cô!
Chu Chư Châu nhận ra hắn, trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Ông ta không biết Nhạc Độc Cô đã nghe được bao nhiêu chuyện, liền cười gượng gạo: “Phong chủ Xích Hà Phong sao lại có mặt ở đây?”
Nhưng Nhạc Độc Cô chẳng buồn nói nhiều với lão. Hắn đồng ý làm phong chủ Xích Hà Phong chẳng qua là nể mặt chưởng môn Thanh Vân Môn – Hàn Lăng Tuyệt, không ngờ trong môn phái lại có kẻ ganh ghét, âm thầm hãm hại mình!
Nhạc Độc Cô vung tay, một luồng hồng quang lóe lên. Hắn lao nhanh như chớp về phía Chu Chư Châu.
Chu Chư Châu lập tức lùi lại và phòng thủ. Ông ta nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ chết, nhưng không ngờ chiêu đó của Nhạc Độc Cô lại trượt. Chu Chư Châu sững người, rồi mừng rỡ kêu lên: “Nhạc Độc Cô, hóa ra ngươi thực sự bị trọng thương chưa lành! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Sắc mặt Nhạc Độc Cô lạnh như băng. Hắn nắm chặt tay trong không trung, một luồng sức mạnh khổng lồ trào dâng trong cơ thể, tất cả đều tập trung vào thức hải. Khi toàn bộ linh lực đã tràn đầy trong cơ thể, hắn tung ra một cú đấm mãnh liệt, lao thẳng vào Chu Chư Châu.
Chu Chư Châu kinh hãi, muốn bỏ chạy nhưng đã quá muộn.
Chiêu này của Nhạc Độc Cô tuy chưa ai từng thấy, nhưng ai cũng đã nghe qua.
Nghe nói ngay cả chưởng môn Thanh Vân Môn – Hàn Lăng Tuyệt cũng chưa luyện thành. Chỉ những kẻ thực sự không màng sống chết mới có thể sử dụng được chiêu này — Càn Khôn Nhất Phá.
Chiêu này tập trung toàn bộ linh lực trong cơ thể, hút hết linh khí trời đất vào người, rồi tung ra một đòn mạnh gấp mười lần sức mạnh bình thường, không ai có thể cản phá.
Nhạc Độc Cô dùng chiêu này đã phá tan lớp phòng thủ của phong chủ Hôi Thử Phong – Chu Chư Châu, đánh nát thức hải, khiến linh đài của ông ta vỡ vụn.
Nhạc Độc Cô nắm lấy Chu Chư Châu, nhưng ngay lập tức ngửi thấy mùi khai của nướ© ŧıểυ.
Hắn nhíu mày. Chu Chư Châu chỉ bị đánh một chiêu đã vỡ thức hải và linh đài, hồn vía bay mất, không còn chút sức lực nào để phản kháng. Ông ta hoảng loạn gào thét: “Ngươi không thể gϊếŧ ta! Nếu ngươi gϊếŧ ta, sẽ không thể ăn nói với Hàn chưởng môn! Ngươi không thể…”
Nhạc Độc Cô lạnh lùng nói: “Kẻ muốn hại ta, đừng mong sống sót đến ngày mai!”
Hắn vung tay, một chưởng đánh tan đỉnh đầu của Chu Chư Châu, rồi ném xác ông ta xuống Mặc Liên Trì: “Thanh lý môn hộ, có gì cần giao phó nữa?”
Hàn Oanh Oanh đứng đờ người ra. Khi thấy Nhạc Độc Cô xuất hiện, nàng đã lén lút bỏ trốn, giờ thì nàng chỉ biết bịt chặt miệng lại, trơ mắt nhìn thi thể của sư phụ mình bị ném xuống đầm, không dám hé một lời.
Nhạc Độc Cô sau khi gϊếŧ Chu Chư Châu liền chầm chậm đi trên mặt nước trở về. Mỗi bước hắn đi, nước lại ngập qua một chút. Lúc nguy cấp, hắn đã sử dụng Càn Khôn Nhất Phá, tuy đã diệt trừ mối nguy hiểm lớn nhất là Chu Chư Châu, nhưng chính thức hải của hắn cũng vỡ ra, không thể cầm cự thêm nữa.
Hắn vốn định quay về bên cạnh Tề Tu để cùng chạy trốn, nhưng bây giờ thức hải của hắn đã nát, linh lực hao tổn, không thể tiếp tục đi trên mặt nước được nữa. Cứ mỗi bước đi, nước lại dâng lên một phần. Khi hắn đi được hơn mười bước, linh lực đã cạn kiệt, không thể bước tiếp.
Nhạc Độc Cô thở dài trong lòng, dùng chút sức lực còn lại quay về phía Tề Tu hét lên: “Đừng lo cho ta, mau chạy đi!”
Tề Tu giận điên lên, thấy Hàn Oanh Oanh đang từ ngơ ngác chuyển sang toát ra sát khí ngùn ngụt, cậu liền cố sức bơi tới chỗ Nhạc Độc Cô, kéo hắn lên lưng, định chạy thì Hàn Oanh Oanh đã đuổi kịp.
Hàn Oanh Oanh cầm thanh kiếm ba thước trong tay, dí vào cổ Tề Tu, đầu mũi kiếm lóe sáng: “Đi theo ta! Hai kẻ gian phu da^ʍ phụ các ngươi, đến trước mặt cha ta mà nói rõ mọi chuyện!”
Tề Tu cảm thấy cực kỳ bực bội với việc Nhạc Độc Cô sau khi tung ra đại chiêu liền ngất xỉu, và điều duy nhất có thể bù đắp cho sự bực bội này chính là điểm cảm xúc tiêu cực!
Vì vậy, cậu gật đầu, chậm rãi cõng Nhạc Độc Cô leo lên thuyền, rồi tiện tay vắt khô nước trên người cả hai.
Hàn Oanh Oanh tràn đầy đắc ý, chèo thuyền hướng về phía trung tâm Mặc Liên Trì, sau Mặc Liên Trì chính là chiến thuyền của Thanh Vân Môn bên cạnh Ma Hải, và cha nàng – Hàn Lăng Tuyệt – đang ở đó. Chỉ cần mang đôi gian phu da^ʍ phụ này đến trước mặt cha nàng, nàng sẽ có thể cùng sư huynh sống đời hạnh phúc bên nhau!
Nhưng Hàn Oanh Oanh không ngờ rằng tên tiểu ma này lại yếu đến nỗi không biết cả pháp thuật làm sạch quần áo mà phải vắt khô bằng tay. Hắn mở miệng nói ra những lời khiến người khác tức chết: “Hàn cô nương, bắt ta về vậy không hay lắm đâu. Nếu sư huynh của cô nhìn trúng ta thì sao?”
Cảm xúc tiêu cực từ Hàn Oanh Oanh +500;
---------------------