Phật Hệ Vai Ác

Chương 17

Edit by NHT Chang

---------------

Tề Tu nghĩ bụng, ngươi đang tính lợi dụng cơ hội này để lôi ta đến chỗ Môn chủ Mặc tính sổ?

Quả nhiên, Chu Liệt nói: “Ta đã nói với ông ấy rằng mấy cái sẹo này là do ngài làm, nhưng Môn chủ lão ma không tin, còn nói rằng ta có phải đang có tâm hướng Phật, định phản bội ma giới, nếu không thì tại sao mỗi lần bọn chính phái đến Ma Thảo Viên cướp ma thảo ta đều không ngăn cản! Ta cãi không nổi, đành cầu xin Thánh tử giúp ta làm chứng rằng, đây thật sự là ngài làm!”

Tề Tu nghĩ bụng, ngươi còn bày đặt lắm trò, ta mà tin ngươi thì ta đúng là đồ ngốc!

Sống trong ma giới ba ngày, Tề Tu cũng nhuốm chút ma tính, liền thoải mái đáp: “Không vấn đề gì, ngươi đưa ta đến thư viện, một lát giúp ta, ta sẽ làm chứng cho ngươi!”

Chu Liệt vui mừng, lập tức phun thêm một ngụm khói đen vào cây đinh ba, cây đinh ba vυ't một cái bay cực nhanh, trong chớp mắt đã đến thư viện.

Thư viện là nơi lưu giữ các sách ma thuật, kinh sách, cũng như những câu chuyện kɧıêυ ҡɧí©ɧ dẫn dụ người khác lạc lối của ma giới, cũng lưu trữ một số sách của chính phái. Vì nằm sâu trong ma giới, nơi này chưa bao giờ bị chính phái tấn công. Thư viện nằm trong thung lũng Đọa Tiên ở phía Tây Nam, cửa thung lũng có hai lính gác ma giới canh giữ, bên trong còn có một đội lính ma giới tuần tra để ngăn chặn người gây rối.

Tề Tu và Chu Liệt đến cửa thung lũng liền nhảy xuống đinh ba, vì nơi này không cho phép bay, hai người bị lính canh kiểm tra, xác nhận là ma nhỏ của ma giới, liền được cho vào.

Lối vào thung lũng là một con đường nhỏ, hai người đi qua một con đường, rồi qua một bức bình phong, liền đến trước thư viện.

Thư viện này xây dựng rất hùng vĩ, rộng tới hơn 300 mẫu, là một tòa tháp đá năm tầng, được bao quanh bởi một lớp màn sáng màu xanh nhạt, bên trong phát ra luồng khí ma màu đen, vừa rùng rợn vừa đầy trí tuệ tà ác.

Những hộ pháp hay môn chủ ma công cao siêu đến đây đương nhiên có thể tự do ra vào. Nhưng ma công của Tề Tu còn yếu, vẫn chưa thể chống lại loại ma chướng này, Chu Liệt cũng vậy, đành phải đi về phía một căn nhà nhỏ bên cạnh, hướng về phía cửa sổ gọi: “Cho ta một lá bùa trừ ma!”

Một gương mặt thanh tú xuất hiện ở cửa sổ. Gương mặt ấy trắng trẻo, đôi mắt long lanh, thoạt nhìn cứ ngỡ là một thiếu nữ xinh đẹp.

“Ồ, chẳng phải ca ca ta sao~!” Thiếu nữ xinh đẹp vừa cất tiếng đã trở thành thiếu niên xinh đẹp.

Đó chính là quản lý thư viện, em trai của Tề Tu—Tề Diệt Môn.

Tề Diệt Môn sinh sau Tề Tu vài năm, nhưng ma công lại cao hơn Tề Tu, ngày xưa hai người mẹ của họ vì tranh giành sự sủng ái của lão ma Tề Đông Dã mà trở thành tử địch, nay lão ma tuy đã chết, nhưng mối thù đời trước vẫn để lại cho đời sau. Tề Diệt Môn bình thường ở thư viện, cũng không có nhiều cơ hội đến vườn rau tìm Tề Tu gây rắc rối, không ngờ hôm nay người ca ca tiện nghi này lại tự dẫn xác đến.

Vì vậy Tề Diệt Môn dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ, hắn mặc bộ quần áo thêu chỉ vàng, tay cầm chiếc quạt xếp cũng bằng vàng, đôi tay trắng ngần như ngọc khẽ phe phẩy quạt: “Quỳ xuống cầu xin ta, cầu xin ta ta sẽ cho ngươi vào!”

Tề Tu muốn quay đầu bỏ đi, nhưng lại nhớ tới Nhạc Độc Cô vẫn đang trông chờ mình về cứu! Nhớ tới vẫn còn thiếu hai ngàn điểm cảm xúc tiêu cực! Nhớ tới không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xóa sổ!

Vì vậy, anh chỉ có thể nhẫn nhịn, nói một cách tử tế: “Ta thực sự chỉ vào để mượn sách, ngày trước lão ma Tề Đông Dã đã lập ra quy định, con cháu của ông ấy đều có thể tự do ra vào.”

Tề Diệt Môn cười khẩy, hất chân đặt lên chiếc ghế đá bên cạnh, nói: “Ngươi muốn vào cũng được, hãy bò qua đây, rồi quỳ xuống dập ba cái đầu, coi như mẹ ngươi nhận sai với mẹ ta, ta sẽ đưa cho ngươi lá bùa trừ ma, cho ngươi vào!”

Tề Tu kinh ngạc: “Dựa vào cái gì chứ!”

Tề Diệt Môn cười càng đắc ý hơn, cây quạt trong tay hắn khẽ chạm vào vai Tề Tu, bàn tay trắng ngần nắm lấy cán quạt vàng, càng làm cho tay hắn thêm mịn màng như ngọc, không chút tì vết.

“Dựa vào việc mẹ ta đẹp hơn mẹ ngươi, dựa vào việc ta đẹp hơn ngươi! Dựa vào việc ngươi ma công kém cỏi, không có bùa trừ ma thì không vào được thư viện này!”

Tề Tu tự nhủ: Phật tính, thiện lành, hoan hỉ! Cảm xúc tiêu cực là rất quý giá, không thể tùy tiện cho người khác!

Tề Diệt Môn nhướng mày: “Ngươi có làm không? Không làm thì cút về chỗ của ngươi đi! Một thánh tử vườn rau còn tưởng mình là ai chứ! Cũng rẻ rúng như mẹ ngươi thôi!”

Tề Tu cắn răng: “Làm!”

Tề Diệt Môn cười nói: “Đúng là...”

Kết quả, chưa kịp dứt lời, chiếc muôi trong tay Tề Tu đã vung ra, phóng to lên gấp mấy lần giữa không trung, trực tiếp đập về phía Tề Diệt Môn.

Tề Diệt Môn cười lạnh, chiếc quạt vàng trong tay xòe ra, xoay một vòng bay lên trời, nhẹ nhàng hóa giải chiếc muôi của Tề Tu.

Tề Diệt Môn cười khẩy: “Ca ca, ta khuyên ngươi đừng phí công vô ích, cả ma giới ai cũng biết thánh tử vườn rau ngươi ma công kém cỏi, muốn đấu với ta còn thiếu lửa! Cũng giống như mẹ ngươi ngày trước, loại hàng đó mà cũng dám tranh với mẹ ta...”

Tề Tu dồn hết sức điều khiển pháp khí, không còn hơi sức đâu mà đấu võ mồm với Tề Diệt Môn, anh thấy Chu Liệt đứng ngây ra đó liền hừ một tiếng. Chu Liệt liền bừng tỉnh, ném cây đinh ba lên trời, phun ra một ngụm khói đen, cây đinh ba phình to ra vô số lần, đâm thẳng về phía Tề Diệt Môn.

Tề Diệt Môn đấu tay đôi với Tề Tu đương nhiên không thành vấn đề, nhưng đánh với Chu Liệt thì hơi khó khăn, huống hồ bây giờ lại là một chọi hai?

Tề Diệt Môn bắt đầu không trụ được, quát: “Các ngươi to gan thật, dám gây sự ở thư viện, chờ chút nữa đội tuần tra đến...”

Tề Tu đương nhiên sẽ không đợi đội tuần tra tới, thấy Tề Diệt Môn đang đánh nhau với Chu Liệt, liền quát to một tiếng: “Đi!”

Chiếc muôi bay thẳng về phía mặt Tề Diệt Môn, Tề Diệt Môn quý trọng dung mạo của mình, không nghĩ ngợi gì liền dùng quạt đỡ, nhưng vừa đỡ xong đã bị Chu Liệt dùng cây đinh ba đâm một nhát, đầu lập tức nứt ra, máu và não chảy xối xả ra ngoài.

Ma công của Tề Diệt Môn dù cao hơn hai người kia, nếu liều chết chiến đấu thì cả hai không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn lại yêu bản thân mình, lúc này bị đâm vào đầu, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là “Ta phải chiến đấu đến cùng”, mà là “Chết tiệt, tóc ta bị đâm rụng một mảng!”, liền vội vàng đưa tay lên che đầu xem tóc có bị rụng không. Vừa đưa tay lên đã bị Tề Tu và Chu Liệt hợp sức đá hai cú, bị bắt ngay lập tức. Tề Tu lấy dây thừng từ trong túi, trói chặt Tề Diệt Môn lại, rồi đưa tay về phía Chu Liệt: “Đinh ba!”

Chu Liệt do dự một lúc, không hiểu ý nhưng vẫn đưa đinh ba cho Tề Tu.

Tề Tu nói: “Tháo mũ ra!”

Chu Liệt có chút do dự, nhưng bị Tề Tu trợn mắt nhìn, liền sợ hãi, ngoan ngoãn tháo mũ ra.

Tề Tu nhắm vào những vết sẹo trên đầu Chu Liệt, đâm vào đầu Tề Diệt Môn tạo ra những vết giống hệt.

Nhưng vẫn chưa xong, làm xong rồi, anh lại lấy nhíp bạc có thể làm đũa từ trong ba lô ra, gắp những mảnh xương sọ vỡ trong đầu hắn ra, sau đó dùng kim chỉ khâu lại đầu cho hắn.

Chu Liệt ngạc nhiên hỏi: “Thánh tử, hóa ra ngài có sở thích này sao?!” Nói rồi không nhịn được xoa xoa đầu mình, cảm thấy có chút lạnh, liền vội vàng đội mũ lại.

Tề Tu lườm Chu Liệt một cái: “Ngu ngốc! Không phải ngươi nói Môn chủ không tin những vết sẹo trên đầu ngươi là do ta làm sao? Bây giờ ta làm cho hắn một cái y chang, chắc ông ta sẽ tin rồi chứ?!”

Tề Diệt Môn bị đánh, bị bắt, dù cũng lo lắng nhưng tâm trạng vẫn rất ổn định, nhất là đối với Tề Tu không có chút cảm xúc tiêu cực nào, kết quả thấy đầu trọc của Chu Liệt, lại nghe Tề Tu muốn làm cho đầu mình giống hệt, liền hiểu lầm, tưởng rằng Tề Ma muốn nhổ hết tóc của mình, không nhịn được kêu thảm thiết.

Tiếng kêu bi thảm xen lẫn chửi rủa nguyền rủa: “Tề Tu, đồ khốn, ngươi chết không được tử tế! Lão tử chửi mẹ ngươi, chửi cha ngươi! Chửi anh em tổ tiên mười tám đời nhà ngươi! Đồ tiện nhân ngươi ghen tị với dung mạo của ta... Đừng... Đừng nhổ tóc ta... Mẹ ngươi rụng tóc rồi thất sủng đó là do mẹ ta làm, không liên quan gì đến ta, đừng nhổ tóc của ta!!!”

Tề Tu đối diện với tình huống này, bản năng mở bảng hệ thống.

Cảm xúc tiêu cực từ Tề Diệt Môn +100!

-------