Ngươi Cũng Được Coi Là Bạch Liên Hoa À?

Chương 5

Mà lúc này cái tên đầu sỏ đắc tội Cảnh Họa - Vân Yên, lại đang vô tâm vô phế.

Thiển Thảo thúc giục nàng đi Mật viên, đến khi nàng chịu đi thì đám người Cảnh Họa đã sớm trở về.

"Làm sao bây giờ, công chúa, hay nô tỳ mang lễ vật đến chỗ Cảnh Họa công chúa tạ lỗi nhé?"

Vân Yên hiếm khi nhìn sắc mặt Thiển Thảo mà nói chuyện, "Ngươi chớ có tức giận, ta đều nghe ngươi."

Đều nghe nàng ấy sao?

Thiển Thảo thấy đối phương lại bày ra thần thái vô tội thì ngược lại cứng họng.

Nàng ấy hiểu rõ so với bất kì ai, Vân Yên nói mười câu, thường sẽ có chín câu là nói dối, còn lại mấy câu như "Đói bụng" "Khát" "Mệt" hơn phân nửa mới là sự thật.

Lúc Vân Yên nói chuyện với Thái Hậu và Cảnh đế thì bày ra công phu miệng ngọt như có mật khiến Cảnh đế và Thái Hậu cười đến không khép miệng được, dáng vẻ ngoan ngoãn như miếng bánh đường làm cho người ta vô cùng yêu thích.

Thiển Thảo hơi thất thần, lại thấy tiểu cô nãi nãi của nàng ấy đang tiện tay vẽ một đóa hoa nhỏ lên thái dương.

Vân Yên vui vẻ xoay người hỏi Thiển Thảo: "Ngươi nhìn ta như vậy có đẹp hay không?"

Da đầu Thiển Thảo tê rần gật gật đầu, trong lòng thầm nói nếu nói về đức hạnh thật không có lời nào để nhận xét công chúa, cũng may nàng còn có nhan sắc tuyệt trần mỹ lệ, có thể dùng mặt gạt người…

Sáng sớm hôm sau, Vân Yên đi Tê Ninh cung thỉnh an Lưu thái hậu trùng hợp gặp Cảnh Họa cũng đang ở đó.

Lưu thái hậu trước nay luôn thẳng thắn nghiêm trang, tuy không cần các hoàng tôn ngày ngày thỉnh an, nhưng Cảnh Họa mỗi lần đến thỉnh an đều bị bà ấy dạy bảo.

Khác là hôm nay khi thấy Vân Yên, Lưu thái hậu đang nghiêm mặt bỗng bật cười gọi Vân Yên đến bên cạnh.

Vân Yên ngồi bên cạnh thái hậu, thái độ của Lưu thái hậu đối với nàng hoàn toàn bất đồng với thái độ với Cảnh Họa.

"Người trong cung hầu hạ đến nay đã quen chưa?"

Vân Yên nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, như suy tư gì đó rồi nói: "Cũng giống như khi còn ở Khải Quốc, bọn họ đối với con không dám chậm trễ, lại vô cùng tôn kính, chỉ là những ngày qua trong lòng con lại có chút cảm giác trống trải"

Lưu thái hậu nghe vậy quan tâm nói: "Sao lại như thế?"

Vân Yên nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Vốn bản thân con cũng không rõ ràng lắm, nhưng hôm nay đến thỉnh an người, vừa nhìn thấy người thì chỗ trống trong lòng đã lập tức biến mất."

Lưu thái hậu đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền bật cười ra tiếng.

"Ngươi đứa nhỏ này, còn dám trêu đùa ai gia.."

Vân Yên không thèm để ý xung quanh, dựa vào trong lòng thái hậu, rất giống một đôi tổ tôn ruột.

Cảnh Họa bên kia lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người, khăn trong tay nàng ta đã bị vặn sắp thành cái bánh quai chèo.

Rời khỏi Tê Ninh cung, ánh nắng bên ngoài chiếu sáng rực rỡ lung linh, Vân Yên cố tình không bảo Thiển Thảo đi cùng.

Nàng đi được vài bước thì đã có tiểu thái giám tiến lên ngăn nàng lại.

"Công chúa, Nhị hoàng tử điện hạ phái nô tài tới mời ngài qua kia một chuyến."

Mắt hạnh của Vân Yên hơi mở to, biểu cảm có chút kinh hỉ.

Nàng lộ ra vài phần thẹn thùng, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự là Nhị hoàng tử muốn gặp ta sao?"

Tiểu công chúa xinh đẹp như ngọc, khi thẹn thùng giống như hoa sen ngậm sương, mong manh run rẩy khiến người ta không thể dời mắt.

Tiểu thái giám véo lòng bàn tay không dám nhìn nhiều, suy cho cùng vẫn đang làm chuyện xấu, nhưng vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập mà nói: "Mời công chúa theo nô tài".

Vân Yên liền vứt Thiển Thảo ra sau đầu, lập tức đi theo tiểu thái giám.

Càng đi càng xa, tiểu thái giám sợ Vân Yên nảy sinh nghi ngờ, quay đầu nhìn lại thì thấy tiểu công chúa đang vô cùng vui mừng, không hề cảm thấy có gì kỳ lạ.

Tiểu thái giám nghĩ thầm: Công chúa rốt cuộc vẫn còn nhỏ, lại quá đơn thuần, hóa ra là nhìn trúng Nhị hoàng tử.

Vừa nghĩ, hắn ta vừa bước nhanh hơn, Vân Yên thân thể yếu ớt nên bước theo không kịp, hai ba bước hắn ta đã biến mất ở chỗ rẽ.

Vân Yên thấy hắn ta tăng tốc thìn khó tránh khỏi bước chậm lại.

Nàng rũ mắt nhìn cái bẫy mơ hồ khó thấy trên mặt đất, lại nhìn sang chỗ khác, như đang suy tư điều gì.

Sau một lúc lâu, tiểu thái giám nghe thấy tiếng động bên này, nhìn qua thăm dò thì thấy cái bẫy được bố trí từ trước đã sụp đi xuống, lúc này hắn ta mới lặng yên rời đi.