Ở một góc hoàng cung hẻo lánh.
Cảnh Ngọc chậm rãi bẻ cái màn thầu lạnh cứng, ném ra cho đám chim sẻ đang kiếm ăn bên ngoài.
Trên hành lang dài, một nữ tử lục y bưng thau đồng cũ đi tới, nhìn thấy Cảnh Ngọc từ xa, trong lòng nàng ta xẹt qua rất nhiều ý niệm.
Xuân Yên đã theo hầu vị điện hạ này ba năm.
Bất luận nàng ta sơ sẩy hay lười nhác, hay ân cần hầu hạ, dường như tất cả đều không thể khiến điện hạ sinh ra cảm xúc gì với nàng ta.
Đừng nói là nàng ta, cho dù hôm qua điện hạ phải quỳ suốt một ngày mà không thể gặp được thiên tử, điện hạ cũng vẫn lãnh đạm như thế.
Xuân Yên rũ mắt nhìn lướt qua cái nơi lụi bại này, trong lòng nàng ta vẫn cảm thấy suốt ba năm qua, cho dù là người tâm địa sắt đá cũng phải cảm động.
Nàng ta che dấu tâm tư, bưng nước ấm tới bên cạnh Cảnh Ngọc, nhìn mấy bức tranh chim sẻ rồi nhẹ nhàng nói: "Dù đã qua đầu xuân nhưng tuyết vẫn còn rơi, đầu gối của người mỗi khi thời tiết lạnh lẽo sẽ tái phát bệnh cũ, hôm qua lại quỳ lâu như vậy, hiện giờ nên tĩnh dưỡng cho tốt thì hơn".
Nàng ta nói xong liền nhúng khăn vào nước cho ấm rồi đắp lên đầu gối Cảnh Ngọc, hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt nàng ta.
Trên mặt Xuân Yên bày ra sự ôn nhu, đầy vẻ quan tâm: "Điện hạ còn đau không?"
Mắt Cảnh Ngọc bình tĩnh không chút gợn sóng, chậm rãi đáp lại lời nàng ta: "Không đau."
Xuân Yên lập tức lộ ra sự vui mừng, "Không đau thì tốt rồi, nô tỳ lại đi lấy chút nước ấm tới.."
Cảnh Ngọc ném chút vụn màn thầu trong tay xuống đất rồi nói với nàng ta: "Không cần, ngươi đã vất vả nửa ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Xuân Yên cũng không tiếp tục kiên trì, bèn đem nước ấm đi.
Khăn trên đầu gối dần dần mất đi độ ấm, Cảnh Ngọc tùy ý kéo ra ném qua một bên.
Trên bàn nhỏ có một quyển sách cũ đã sờn, chữ viết bên ngoài bìa cũng trở nên mơ hồ trông có vẻ như nó đã bị người ta lật xem trăm ngàn lần đến mức biến dạng.
Trong phòng được bày biện đơn sơ, cũng không có lò sưởi, dù có người ở nhưng trong phòng vẫn lạnh lẽo âm u làm người ta hít thở không thông.
Sinh hoạt như vậy đối với Cảnh Ngọc mà nói, mười năm cũng không khác nhau là mấy, những ngày lăn lộn trong quá khứ cũng không khác gì với tình cảnh hôm nay.
"Trước kia còn tưởng màn thầu là để làm ngươi no bụng.."
Cạnh cửa bỗng dưng vang lên một giọng nói xa lạ.
Cảnh Ngọc hơi giật mình, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là làn váy lụa đỏ bừng thêu cánh hoa sen bằng chỉ vàng.
Hình ảnh diễm lệ sáng ngời như vậy đột nhiên xuất hiện tại nơi âm u thế này khó tránh khỏi trở nên chói mắt.
Đối phương từ bên ngoài tiến vào, không hề kiêng dè vào ra như chỗ không người.
"Ngươi còn nhớ ta không?"
Người này có giọng nói mềm ngọt, làn váy nhẹ nhàng phất phơ như gợn sóng, giày lụa nạm minh châu theo bước chân nàng như ẩn như hiện, một mùi thơm ngào ngạt trên người nàng tỏa ra vương vấn trước mặt, khiến người ta tránh cũng không kịp.
Nàng đứng ngược sáng, hắn phải tránh qua một chút mới nhìn rõ mặt nàng. Một gương mặt trắng trẻo mềm mại như bạch ngọc đột ngột đập vào con ngươi của Cảnh Ngọc.
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã, đôi mắt giống như trân châu đen lúng liếng tràn ngập ánh nước, vô cùng tươi đẹp, gặp qua một lần tất nhiên khó quên.
Cảnh Ngọc mới gặp nàng không lâu nên tất nhiên vẫn còn nhớ rõ.
Hắn lật sách, chưa đáp lại lời nàng.
Vân Yên bị quyển sách nọ hấp dẫn, bèn tiến đến trước mặt hắn, giơ đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên trang sách cổ, che khuất tầm mắt hắn.
"Ngươi nhìn rất chăm chú nhưng thật ra lại không đọc.."
Từ lúc xuất hiện, nàng đã nói ba câu, ngữ khí từ xa lạ đến quen thuộc, nhưng một câu dư thừa hàn huyên cũng không có.
Mà mỗi một câu nàng nói ra đối với Cảnh Ngọc mà nói, đều là không tưởng tượng được.
Có lẽ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, Cảnh Ngọc ngây ngẩn cả người một lát, rồi hắn rũ mắt quét về phía ngón tay mảnh khảnh đang đè lên trang sách.
Hắn mím môi, cất giọng lạnh nhạt nói: "Ta đang niệm sấm."
Sấm ngôn* có thể dự báo cát hung, cảnh báo hậu thế.
Nhưng nó lại không thể cảnh báo Cảnh Ngọc rằng sự vắng vẻ mười năm qua của hắn sẽ bởi vì công chúa Khải Quốc mà vô cớ gặp bước ngoặt.
(*sấm ngôn: Lời dự đoán tương lai)
Vân Yên mỉm cười, hỏi lại hắn: "Hôm nay ngươi cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi à?"
Cảnh Ngọc nghe được lời này, vẫn trầm mặc.
Vân Yên quét mắt nhìn xuống đầu gối hắn rồi thấp giọng nói: "Ngươi là hoàng tử Cảnh quốc mà lại ăn mặc đơn bạc như vậy, còn lục tìm màn thầu ở góc tường. Tuy bị ta nhìn thấy, nhưng không phải ta hại ngươi bị phạt quỳ ngoài điện."