Đêm giao thừa trong cung, yến tiệc và vũ nhạc không ngừng nghỉ.
Một tiểu quan thanh tú nâng chén rượu lên trước mặt hoàng đế, kiều mị khẽ gọi: “Bệ hạ.”
Tần Câu nghiêng đầu nhìn qua, thấy Phù Du và Yến Tri dựa gần nhau, tay Yến Tri nhẹ đặt lên lưng Phù Du, động tác đầy sự ân cần.
“Được rồi, không sao đâu, tối nay là sinh nhật của ngươi, đừng khóc, có nhiều người đang nhìn đấy.”
Phù Du cúi đầu, xoa xoa mắt, khi ngẩng lên, tuy không còn nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ.
Sau đó, y không nhịn được mà ợ một cái.
Không ổn, vừa rồi không để ý, nhét quá nhiều thức ăn vào miệng.
Yến Tri rót cho y một cốc nước, đặt vào tay y.
Tần Câu thu hồi ánh mắt, nhận chén rượu từ tay tiểu quan tên Hoài Ngọc kia, nhấp một ngụm.
Hoài Ngọc mỉm cười, lại gắp thêm món ăn, đặt lên đĩa trước mặt Tần Câu.
Tần Câu tựa lưng vào gối mềm, khoanh tay không động đũa, chỉ nâng cằm lên, ra hiệu cho tiểu quan tiếp tục gắp món.
Hoài Ngọc vui mừng, khi chuẩn bị gắp món cho hắn đưa lên miệng hắn, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Câu làm cho sợ hãi, suýt làm rơi cả đũa.
Tần Câu lạnh lùng nói: “Chỉ bảo ngươi gắp món, không bảo ngươi làm việc khác, đừng tự cho mình thông minh.”
Hoài Ngọc vội vàng cúi đầu đáp: “Vâng.”
Các món ăn được xếp chồng thành đống nhỏ trên đĩa, Tần Câu vẫn không động đũa, chỉ dựa vào gối mềm, ánh mắt lướt qua trong sảnh, thỉnh thoảng liếc về phía Phù Du.
Yến Tri cũng đang gắp món cho Phù Du.
Phù Du ăn từ từ, như một con chuột hamster nhỏ.
Vật nhỏ không tim không phổi. Tần Câu khẽ vuốt ve ngón tay trong tay áo, không chịu thua, không ăn giấm.
Có lẽ Phù Du cũng đang cố ý làm hắn tức giận.
Phù Du nhận lấy một bát cá đã gỡ xương từ tay Yến Tri, đổ thêm một ít dấm.
Ăn dấm.
…
Một lúc lâu sau, đêm đã khuya.
Ngoài Di Hoà điện, các quan đứng hầu, Tần Câu khoanh tay, đứng trên bậc thềm ở giữa.
Phù Du và Yến Tri đứng bên cạnh hắn, Yến Tri cố ý chắn Phù Du, cách Tần Câu ra xa, rồi kéo Hoài Ngọc sang bên này, đẩy hắn lên trước.
Như vậy, Phù Du càng cách xa Tần Câu hơn.
Phù Du quay đầu nhìn Yến Tri, gọi một tiếng: “Huynh trưởng.”
Yến Tri lắc đầu, ra hiệu cho y đừng quan tâm, dù sao Hoài Ngọc tự muốn chen lên phía trước.
Phù Du suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kéo Hoài Ngọc về, mỉm cười giải thích: “Ngươi đứng ở đó không tốt, quá nổi bật, ngày mai sẽ bị các quan chỉ trích…”
Lý do y biết điều này, đương nhiên là vì trước đây y đã từng bị chỉ trích.
Yến Tri thở dài bất lực, đúng lúc đó, một tiếng “bùm”, pháo hoa bay lên, làm Phù Du giật mình, cũng cắt ngang lời y.
Phù Du quay đầu nhìn lại, ánh sáng rực rỡ của pháo hoa phản chiếu trên mặt y, làm y có chút thất thần.
Ngay sau đó, có người đứng sau lưng y, bịt tai y lại.
“Vàng anh nhỏ, sợ hãi đến mức ngẩn người rồi sao?”
Phù Du không cần quay đầu cũng biết là ai, hắn không đứng ở chỗ rộng rãi giữa trung tâm, mà lại muốn chạy đến sau lưng mình, làm bộ làm tịch.
Thực ra Tần Câu đã nhịn cả đêm, hắn suốt cả đêm đều chờ Phù Du đến làm hòa, nhưng Phù Du cứ không động đậy.
Phù Du không động, hắn cũng không động.
Cho đến khi pháo hoa nổ tung.
Lúc vừa đến, Tần Câu đã nói muốn dẫn y đi xem pháo hoa, Phù Du vẫn không chịu nhượng bộ, Tần Câu nghĩ một chút, vẫn nhượng bộ y.
Tối nay là sinh nhật của Phù Du.
Khi Tần Câu quay đầu nhìn y, y vẫn là dáng vẻ ngây ngô ấy m. Tần Câu không muốn tranh cãi nữa, bước đến, bịt tai y lại.
Mùi rượu không mấy dễ chịu từ phía sau truyền đến, Phù Du không quan tâm, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
An Chi và Hoài Ngọc đứng bên cạnh y, trong im lặng, không biết ai đã lén lút khẽ lay động ngón tay của y, như đang gẩy dây đàn.
…
Khi pháo hoa tắt, các quan đại thần cáo từ, đêm tối trở lại yên tĩnh.
Trong hậu điện, Thôi Trực dâng áo lông và mũ, Tần Câu quay đầu, vẫy tay gọi Phù Du: “Vàng anh nhỏ.”
Phù Du liếc nhìn Yến Tri, sau đó tiến lên, không có động tác nào khác, Tần Câu thở dài, khoác cho y áo lông, đội mũ lông chồn lên đầu y, ép chặt.
Gương mặt nhỏ bé của Phù Du bị che khuất trong lớp lông hồ ly đen tuyền, Tần Câu đẩy y một cái: “Đi lên xe ngựa.”
Phù Du đáp một tiếng, rồi theo Thôi Trực đi.
Tần Câu quay lại, liếc nhìn Yến Tri và Hoài Ngọc, nói: “Yến đại công tử, hậu cung thuộc về ngươi quản lý, người này do ngươi an bài.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, Yến Tri hành lễ đáp “vâng”, Hoài Ngọc vẫn còn chưa rõ lý do.
Hoài Ngọc nhẹ giọng hỏi: “Hoàng, Hoàng hậu… Bệ hạ tối nay muốn triệu hạnh Phù công tử sao? Vậy ta …”
Yến Tri quay đầu: “Đừng hỏi những điều không nên hỏi.”
Bên trong xe ngựa đang đốt bếp lò, rất ấm áp.
Phù Du vừa mới ngồi xuống xe, rèm xe bị vén lên, Tần Câu cũng bước vào.
Tần Câu ngồi xuống vị trí, rồi ôm Phù Du vào lòng, nói chuyện mang theo mùi rượu: “Ôi, Vàng anh nhỏ của ta.”
Hắn tháo mũ trên đầu Phù Du ra, gương mặt lạnh lẽo áp vào mặt y: “Tối nay không ngồi cùng bàn với ta, mà lại ăn với tên tiểu bạch kiểm kia, vui vẻ lắm sao?”
Dường như hắn đã hơi say.
Phù Du cúi mắt, lại che mũi, không nói gì.
Thật là hôi.
Tần Câu lại ôm chặt y, dán sát vào y nói chuyện: “Sao không nói gì? Ghen sao? Ngươi chỉ được ăn cơm với tiểu bạch kiểm, không được cho ta ăn cùng tiểu quan?”
Phù Du ngước mắt nhìn hắn: “Ta không có.”
“Có đấy.” Tần Câu như một con chó lớn, cọ xát bên cổ y, ủn tới ủn lui, “Vàng anh nhỏ, hôm nay là sinh nhật ngươi, ta mới nhượng bộ. Nếu là bình thường, ta sớm đã lật bàn rồi, không để ngươi ăn ở đó đâu.”
“Ngươi muốn làm trò trước mặt các thế gia, ngươi không biết…”
Tần Câu cười: “Các thế gia? Ta có năm trăm cách, mà với ngươi chỉ một cách thôi cũng không có …”
Lời hắn đột ngột dừng lại, Phù Du nghi hoặc nhìn hắn, sợ hắn say quá mức mà nôn ra, lập tức lấy khăn tay chặn miệng hắn lại.
Không lâu sau, Tần Câu xoa trán mở mắt, nhìn Phù Du, áp trán vào trán y: “Vàng anh nhỏ, ngươi sợ ta nôn lên người ngươi à?”
Phù Du không dám thừa nhận, lặng lẽ quay mặt đi.
Rất nhanh, đến nơi ở, Phù Du xuống xe ngựa, định trở về phòng ngủ của mình, nhưng chưa bước đi được bao xa thì đã bị Tần Câu kéo lại, lôi vào chính điện.
Chính điện đã treo rèm đỏ một thời gian, Tần Câu vẫn chưa cho người tháo ra.
Các thái giám phục vụ trong cung đã chuẩn bị xong mọi thứ, Tần Câu không cho họ vào, tự mình đóng cửa lại, đi rửa mặt, uống hai ngụm canh giải rượu, rồi lại đi tìm Vàng anh nhỏ.
Hắn kéo Phù Du từ sau bình phong ra: “Vàng anh nhỏ?” Hắn nhéo bụng Phù Du: “Vừa nãy ăn no với tiểu bạch kiểm chưa? Còn đói không?”
Nhìn là biết canh giải rượu chẳng có tác dụng gì.
Phù Du bị hắn ôm, đá chân: “Tần Câu, ngươi…”
Phù Du bị hắn ôm vào phòng trong.
Trong phòng không có nến, có thể là bị Tần Câu thổi tắt, nói chung là tối đen như mực.
Phù Du chưa kịp nhìn rõ cái gì đã bị Tần Câu kéo đi.
Tần Câu trong bóng tối đi lại như ở nơi quen thuộc, lôi kéo y, không hề do dự một chút nào.
“Ngồi xuống.”
Hắn ấn Phù Du xuống giường, rồi thổi cháy que lửa, đốt một cây nến trên bàn.
Không phải nến đỏ bình thường, Phù Du chỉ thấy loại nến nhỏ màu sắc này hai lần.
Mỗi năm vào đêm giao thừa, cũng chính là sinh nhật của Phù Du. Ba năm qua, vào thời điểm này mỗi năm, Tần Câu từ cung yến trở về, đều đốt một cây nến như vậy, nói là để mừng sinh nhật y.
Năm đầu tiên, cây nến cắm trên một cái bánh bao trắng, Phù Du không hiểu, nhưng vẫn thổi nến, vì ở cung yến không ăn no, y nhanh chóng ăn hết cái bánh bao.
Năm thứ hai, Tần Câu không biết từ đâu có được một cái bánh ngọt nhỏ vừa đẹp vừa ngon, Phù Du lại thổi nến, dùng thìa múc bánh, thưởng thức từng chút một.
Cũng vào năm đó, vào sinh nhật của mình, Phù Du ngây ngô nói với hắn: “Ta muốn ở bên Tần Câu thật lâu, luôn luôn bên cạnh Tần Câu.”
Lúc đó, Tần Câu chỉ nhếch miệng cười, nói đùa rằng y ngốc nghếch, nói chắc chắn là vì muốn mỗi năm được ăn điểm tâm mới nói vậy, còn bảo y đừng nói ra điều ước.
Nói ra thì sẽ không thành hiện thực.
Quả thật là ứng nghiệm.
Hôm nay chính là sinh nhật năm thứ ba của Phù Du.
Năm thứ ba, trên bàn bày những chiếc bánh lớn hơn gấp đôi so với năm ngoái, ngửi rất thơm.
Tần Câu đẩy điểm tâm đến trước mặt y, lạnh nhạt nói: “Chúc mừng sinh nhật. Năm ngoái đã ước gì thì năm nay ước lại y như vậy, ước xong thì được ăn bánh.”
Phù Du thấy hắn có vẻ đã say rượu, liền mạnh dạn lắc đầu: “Ta không muốn.”
Tần Câu dù say rượu vẫn cứng rắn: “Nhanh lên, ước đi.”
Phù Du lắc đầu: “Không.”
Năm qua, y đã chịu quá nhiều khổ sở bên cạnh Tần Câu, y đã nhận ra sai lầm, cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Nếu điều ước của năm ngoái đến bây giờ đã kết thúc, thì cứ để nó kết thúc ở đây đi.
Giằng co một lúc lâu, Tần Câu lại nói: “Vậy nói rằng ngươi thích ta, cái này đơn giản hơn so với điều ước trước.”
Phù Du chớp mắt, trong ánh sáng của ngọn nến, đôi mắt y đen trắng rõ ràng: “Ta không…”
“Ngươi…” Tần Câu nắm cằm y, ngắt lời, “Không được nói câu đó, ngươi vĩnh viễn không được nói câu đó với ta.”
Phù Du bị hắn nắm đau đến trắng bệch mặt mũi. Tần Câu thấy vậy, buông tay, kiềm chế cơn giận, lại nói: “Được rồi, tuỳ ngươi, ngươi muốn ước gì thì ước đi, được chưa?”
“Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, có thể giúp ta thực hiện điều ước không?”
Tần Câu không trả lời, chỉ từ cổ họng phát ra một tiếng “ừ” nhẹ.
Phù Du nghiêm túc nói: “Hy vọng huynh trưởng có thể rời khỏi cung…”
Tần Câu tức giận đến không nói nên lời: “Ước cho ngươi.”
“Vậy ta muốn ra ngoài để thu thập thơ.”
Phù Du nói ra ngay lập tức, sau khi nói xong mới chợt nhận ra, ôi, điều ước không được nói ra.
Y chắp tay, cúi đầu, nhắm mắt ước nguyện, không thấy được vẻ mặt ngày càng u ám của Tần Câu.
Phù Du mở mắt: “Ngươi vừa nói, có thể thực hiện.”
“Thực hiện cái rắm.” Tần Câu quay mặt đi, thổi tắt nến, “Suốt đời ngươi đừng nghĩ đến việc ra ngoài, chỉ có thể ở bên ta.”
Xung quanh lại rơi vào bóng tối, Tần Câu hình như đứng dậy, đứng một lúc ở chỗ cũ.
Hắn có vẻ cố tình làm Phù Du tức giận.
“Thôi Trực, Thôi Trực, đi đến Phượng Nghi cung truyền chỉ, trẫm hôm nay triệu hạnh hoàng hậu! Bảo hoàng hậu mau đến đây!”
Hắn không say rượu, cũng không hồ đồ, hắn chỉ muốn nghe Phù Du nói một câu “thích” nữa, khó đến vậy? Có khó đến mức như thế sao?!
Trước đây nói ra như thể không mất tiền, giờ muốn y nói, lại giống như lấy mạng y vậy?
Hắn đã cầu xin y như chưa từng có trước đây, Phù Du còn muốn gì nữa?
Được, dù sao hắn cũng biết mạch máu của Phù Du nằm ở đâu.
Quả nhiên, Phù Du chạy ra ngoài, mở cửa điện, nhỏ giọng nói với Thôi Trực: “Công công, Bệ hạ say rượu, nói linh tinh thôi, đừng đến Phượng Nghi Cung.”
Thôi Trực có vẻ khó xử, chưa kịp trả lời, Phù Du đã bị Tần Câu ôm trở lại.
“Rầm” một tiếng, Tần Câu đá cửa điện.
Thôi Trực sờ mũi, suy nghĩ, có lẽ không cần hoàng hậu đến nữa.
Phù Du bị ôm về, cánh tay của Tần Câu cứng như thép, siết chặt khiến y đau đớn, nội tạng như bị xê dịch.
Đêm giao thừa không có trăng, trong phòng hoàn toàn tối đen, không thể nhìn thấy gì.
Tần Câu ôm y, bước nhanh vào trong, chính xác ném y xuống giường.
Phù Du choáng váng định bò dậy, nhưng lại bị người trước mặt đẩy xuống.
Tần Câu tháo dây lưng, vứt áo ngoài xuống đất, đá sang một bên, rồi áp sát, ngón tay cái ấn vào miệng Phù Du: “Nếu không để trẫm tìm hoàng hậu, thì chỉ còn cách tìm ngươi.”
Phù Du không thể nói được, chỉ ư ư trong miệng.
“Vàng anh nhỏ, theo quy tắc ở chỗ của ta, ngươi đã trưởng thành từ lâu rồi.”
Sau đó, Phù Du cảm thấy Tần Câu dùng ngón tay chấm một chút đường từ trên bánh điểm tâm, chà lên mặt y.
Lạnh buốt.
Phù Du vùng vẫy, đυ.ng phải bình hoa bằng đồng đặt bên giường.