Chỉ Có Mình Tôi Là Người Bình Thường Ở Đây Sao?!

Chương 2

Đứng bên trái cậu, đại lão hạng nhất của thế giới vô hạn, một người đàn ông lạnh lùng không biểu cảm.

Bên phải cậu, sát cạnh là một cậu trai xinh đẹp với vẻ mặt hoảng sợ, trên người chất chồng các buff “vạn người mê”, “túi kiều khí”, “mỹ nhân ngốc nghếch”.

Phía trước cậu là một anh chàng mặc đồ nữ có thân phận không rõ ràng.

Phía sau cậu là một đại lão cấp độ tối đa xuyên qua từ thế giới vô hạn khác.

Tuyệt vời.

《Đội hình toàn ngôi sao》

Tô Lộ bị kẹp ở giữa: “...”

Chỉ có mình cậu là người bình thường ở đây sao?!!

Tâm trạng hiện tại của Tô Lộ, giống hệt như biểu cảm trong bức ảnh: Chó Husky giữa bầy sói.jpg

Cả người hoảng loạn vô cùng.

Không biết tại sao một người bình thường như cậu lại trà trộn vào được...

Tô Lộ hít thở sâu để bình tĩnh lại.

Có lẽ do âm thanh hít thở của cậu quá nặng nề, đại lão hạng nhất bên trái lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái.

Đại lão hạng nhất của Thế giới Vô hạn, gương mặt đẹp trai toát ra bầu không khí xa lánh.

Phải nói rằng, Tô Lộ đã bị khí chất bên trái chấn động, cơ thể theo bản năng dịch sang bên phải một chút.

“Ừm.”

Cậu trai đứng bên phải bị cậu chen vào, không nhịn được phát ra tiếng kêu mềm mại.

...Tô Lộ từ từ di chuyển tầm nhìn.

Đó thực sự là một cậu trai rất đẹp, đôi môi màu hồng anh đào như hoa hồng buổi sáng sớm, sống mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt như nai con phủ một lớp sương mờ.

Tiểu Xinh Đẹp thấy Tô Lộ nhìn mình, rụt rè cắn môi dưới, kẽ môi lộ ra một chút trắng muốt, trên mặt nổi lên một lớp ửng hồng mỏng, cả khuôn mặt càng thêm quyến rũ.

Tô Lộ bình thản quay đầu đi.

“Cái, cái đó...”

Ngay khi Tô Lộ đang hoang mang và sốc trong lòng, Tiểu Xinh Đẹp yếu ớt lên tiếng: “Xin, xin hỏi đây là đâu vậy? Tại sao tôi lại...”

Tiểu Xinh Đẹp rõ ràng nhớ mình đang định đi thang máy, lúc đó trong thang máy trống không, nhưng sau khi cậu ta bước vào, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm bốn người.

Cửa thang máy cũng không biết đã đóng lại từ khi nào.

Tiểu Xinh Đẹp quay đầu, hoảng sợ quan sát môi trường xung quanh.

Rất nhanh, Tiểu Xinh Đẹp cũng phát hiện mình đang ở trong một thang máy.

Cửa thang máy đóng chặt, Tiểu Xinh Đẹp theo bản năng đưa tay ra, cố gắng nhấn nút mở cửa thang máy...

“Đừng động chạm lung tung.”

Đại lão hạng nhất nắm lấy cổ tay Tiểu Xinh Đẹp, lạnh lùng cảnh báo.

“Đau...”

Sức mạnh của đối phương rất lớn, và bàn tay lạnh giá, Tiểu Xinh Đẹp cảm thấy như bị một miếng sắt lạnh giá khóa chặt.

Đại lão hạng nhất không biểu cảm buông tay ra.

Trên cổ tay trắng nõn của Tiểu Xinh Đẹp nhanh chóng hiện lên vết đỏ, giống như một dấu ấn thực sự.

Thật yếu ớt...

Tô Lộ kéo kéo tay áo cậu ta, nói nhỏ: “Vẫn nên nghe lời đại lão đi.”

Tiểu Xinh Đẹp đang rơm rớm nước mắt, nghe vậy liền nắm cổ tay, cẩn thận nhìn đại lão hạng nhất, gật đầu với Tô Lộ.

Dáng vẻ ngoan ngoãn và nghe lời.

Tô Lộ mò mẫm trong túi, lấy ra một gói khăn giấy, rút ra một tờ đưa cho Tiểu Xinh Đẹp.

Tiểu Xinh Đẹp sửng sốt: “Cảm ơn.”

Cậu ta định đưa tay nhận lấy, Tô Lộ đột nhiên cẩn thận cầm hai đầu khăn giấy, dùng sức xé một cái ——

“Nửa tờ có đủ không?”

“...”

Tiểu Xinh Đẹp mơ hồ: “Đủ rồi.”

Điều này không thể trách Tô Lộ keo kiệt, theo thông lệ quốc tế, tất cả vật tư trong Thế giới Vô hạn đều cần phải dùng tiền hoặc điểm tích lũy để đổi.

Thu gọn số khăn giấy còn lại, Tô Lộ đưa tay vào túi, tính toán những vật dụng mình có: một chiếc điện thoại Android với 10% pin còn lại; một cặp tai nghe Bluetooth với 50% pin; một cục sạc dự phòng 20.000mAh; ba viên chocolate, một chiếc khẩu trang, nửa gói khăn giấy.

Chỉ có vậy thôi.

Không có gì có thể dùng làm vũ khí, cũng không có hệ thống nào làm trợ giúp.

Một khởi đầu nghèo nàn, bình thường của một người bình thường.

“Đinh ——”

Đúng lúc Tô Lộ tự nhủ phải mạnh mẽ, nút tầng một sáng lên. Đồng thời, cửa thang máy từ từ mở ra hai bên.