Xuân Khởi

Chương 44

"Triệu Hằng?" Bà Chu ngạc nhiên, giọng nói mang theo cảm giác lành lạnh.

"Dư Vĩ lại tới tìm cháu rồi." Triệu Hằng hờ hững nói.

Bà Chu im lặng.

Triệu Hằng đánh cược Chu Dư Vĩ sẽ không nói chuyện của bọn họ với mẹ anh ta, bà Chu cũng không biết cuộc nói chuyện cuối cùng của bọn họ.

Cô không đoán sai, Chu Dư Vĩ dù trong quá khứ hay hiện tại, cũng sẽ không trao đổi với mẹ anh ta chuyện liên quan đến vấn đề tình cảm, bởi vậy bà Chu không do dự, hẹn chạng vạng tối gặp mặt cô.

Địa điểm gặp mặt vẫn ở quán cà phê cũ, bà Chu mặc chiếc váy dài yêu thích, chất liệu và kiểu dáng quần áo giúp tôn lên sự đẹp đẽ quý giá của phụ nữ tuổi này.

Bà ta thờ ơ cầm cốc cà phê, nhấp một ngụm, sau đó cười, "Muốn bán phòng? Có nhớ lần trước ta đã nói gì với cháu không? Ta vẫn còn nhớ rõ đấy, cháu quả quyết nói không bán mà."

Triệu Hằng mỉm cười: "Cháu không nghĩ tới Dư Vĩ thật sự vẫn ở đó chờ cháu."

Nụ cười của bà Chu thu lại.

"Thật ra cháu cũng rất mệt mỏi." Triệu Hằng chậm rãi nói, "Tình cảm nhiều năm giữa cháu và anh ấy không thể nói ngừng là ngừng được, ở phương diện này phụ nữ không thể quyết đoán bằng đàn ông."

Bà Chu bỏ cà phê xuống, liếc cô.

"Cháu đã suy nghĩ rất lâu, cháu muốn thay đổi hoàn cảnh, bán phòng ở rời khỏi đây, có lẽ là lựa chọn tốt nhất." Triệu Hằng máy móc nói ra đoạn lời kịch này, cô hơi thất thần, lúc này cô lợi dụng tình cảm lúc trước của mình và Chu Dư Vĩ, cô nghĩ mình thật vô sỉ.

"Tốt." Bà Chu nói, "Ta cũng không so đo với cháu nữa, vẫn là giá cũ đi." Bà lấy tấm chi phiếu trong túi, đặt lên bàn.

Triệu Hằng nhìn tấm chi phiếu, hỏi: "Giá lần trước?"

"Nếu không thì sao?"

Triệu Hằng lắc đầu, "Không được, giá phòng đã sớm tăng lên, cháu cũng đã làm xong toàn bộ lắp đặt thiết bị."

"Triệu Hằng ——" Nụ cười của bà Chu vẫn cao cao tại thượng, "Nếu phòng của cháu dễ bán vậy, cháu cần gì phải tới tìm ta? Đừng khiêu chiến sự chịu đựng của ta, thấy tốt thì lấy đi."

Triệu Hằng mỉm cười lắc đầu: "Cháu thực sự muốn mau chóng rời khỏi đây, cho nên mới muốn tìm người mua có thể thanh toán luôn trong một lần. Nhưng cháu cũng không thiếu tiền, tại sao phải bán với giá thấp chứ? Cùng lắm thì chờ thêm một chút."

Bà Chu cau mày, bà ta không quá tin Triệu Hằng. Người này tuổi chưa quá lớn, nhưng chưa bao giờ thiếu tâm cơ, bà ta không thích nhất cô ở một điểm, đó là con trai luôn bị đối phương nắm mũi dẫn đi.

Song bà ta tin tưởng con mình vẫn chưa hết tình, người này còn ở đây sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân và sự nghiệp của con bà ta.

Nhà bà ta không thiếu chút tiền ấy, mua nhà cũng không chỉ vì con, dù sao cũng là một khoản đầu tư. Chỉ có điều đưa không công cho người phụ nữ này, bà ta không cam lòng.

"Được rồi." Triệu Hằng cầm túi đứng dậy, móc tiền cà phê đặt lên bàn, nói, "Không chậm trễ cô nữa, tạm biệt."

Triệu Hằng quay người rời đi, cô bước chậm rãi đi đến cửa quán cà phê, vẫn không nghe thấy bà Chu giữ lại.

Cô nắm chặt túi, nhắm mắt lại, bình tĩnh mở cửa, đi về phía trạm xe buýt. Cô đứng chờ xe, từng chiếc xe buýt chạy qua, cô không đi lên, không bao lâu lại có chiếc xe nữa đến, cô nhìn xe, bước chân đi về phía trước, điện thoại đột nhiên vang lên.

"Đi chưa?"

Triệu Hằng dán lỗ tai vào điện thoại, trong lòng khẽ thở phào.

Hợp đồng bán nhà đã định, bà Chu không cần những đồ gia dụng trong nhà, lấy nhà bằng giá thị trường, Triệu Hằng tính toán một lần, coi như không lỗ quá nhiều.

Ngày hôm sau Triệu Hằng thu dọn đồ gia dụng, không thể để mất trắng được.

Vừa nhận được tiền, cô đi ngân hàng thanh toán nốt khoản vay mua nhà, lại đến trung tâm bất động sản thay đổi chủ sở hữu.

Bên chỗ luật sư Phạm tranh thủ thời gian thương lượng với gia đình nạn nhân, cô ấy là luật sư chuyên nghiệp, tất nhiên có kỹ xảo đàm phán, có thể nắm được quá trình chuyển biến tâm lý của người nhà nạn nhân.

Toà án ngoài phán định trách nhiệm hình sự, còn có thể phán định trách nhiệm bồi thường dân sự, đến lúc đó số tiền này đều là dựa theo pháp luật thanh toán, sẽ không cho bọn họ nhiều hơn một phần, thậm chí còn có thể kéo dài chi trả. Nếu đối phương chấp nhận đề nghị của cô ấy chỉ có lợi chứ không có hại.

Đàm phán liên tục mấy ngày, cuối cùng đối phương tỏ vẻ đồng ý, sau khi Chu Dương biết được tin tức, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Tôi sẽ thanh toán phí luật sư cho cô trước, bồi thường dân sự mặc kệ toàn án phán bao nhiêu, tôi cũng sẽ tìm cách trả, cho dù là hai ba mươi năm tôi cũng sẽ trả hết nợ. Những thứ khác coi như xong, làm đến đâu hay đến đó vậy."

Luật sư Phạm nói: "Nếu anh lo lắng vấn đề tiền bạc, vậy thì tạm thời không cần phải lo, Triệu Hằng sẽ giúp anh."

Chu Dương sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: "Cô ấy giúp tôi? Cô ấy làm gì có tiền."

"Tiền thì không, nhưng cô ấy có phòng ở." Luật sư Phạm nói, "Cô ấy bán nhà ở Hoa Vạn Tân Thành rồi."

Cô ấy nói xong, không thấy Chu Dương có bất kỳ phản ứng gì, ban đầu cô ấy còn kinh ngạc, chỉ chốc lát sau, đã thấy anh nắm chặt hai tay, mu bàn tay nổi hết mạch máu, hai tay run rẩy, lại nhìn mặt anh, cơ mặt căng cứng, mi tâm nhíu chặt, ánh mắt đè nén, vành mắt dần đỏ lên.

Cô ấy thật lo lắng đối phương sẽ nói ra điều gì kinh người, không khỏi kêu một tiếng: "Chu Dương?"

Chu Dương đột nhiên đứng dậy, ghế đổ xuống đất, luật sư Phạm giật mình.

"Tôi đi trước." Anh xông ra ngoài.

Tám giờ tối, Chu Dương ra khỏi thang máy, đứng ở cửa nhà trọ Triệu Hằng, nhấn chuông cửa, không có người đáp.

Lúc anh đi vào trông thấy cửa sổ có ánh đèn, trong nhà có người. Chu Dương lại gõ cửa, dán vào ván cửa thấp giọng gọi cô: "Triệu Hằng, mở cửa."

Vẫn không có người phản ứng, "Mở cửa."

Chu Dương gõ cửa, tiếp tục gọi: "Triệu Hằng, Triệu Hằng."

Ngoài tiếng của anh, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

"Đừng bán nhà." Chu Dương dán vào cửa, giọng nói run lên, "Em đừng bán nhà, không cần... Thật sự đừng bán."

Anh không thấy được người, cũng không nghe được đáp lại, Chu Dương móc chìa khóa trong túi ra, mãi mới tìm thấy chìa ở đây, đang định chọc vào ổ khoá, bỗng nhiên nghe thấy một câu nói vô cùng khẽ——

"Chu Dương, anh nghe rõ cho em, phòng ở đã bán đi rồi."

Anh nắm chặt chìa khoá đứng ở cửa khoảng năm sáu phút hoặc là hơn mười phút, bên trong im ắng, anh cũng không nói gì.

Bán đi chính là không để lại lối thoát.

Chu Dương kéo lê hai chân đi xuống dưới lầu, màn đêm u tối, anh cúi người, đỡ lấy đầu gối, cảm nhận được trái tim tê liệt.

Triệu Hằng vẫn không lộ mặt. Trước kia cô cảm thấy thời gian không đủ dùng, hận không thể một ngày có bốn mươi tám tiếng đồng hồ, bốn mươi tiếng kiếm tiền, tám tiếng nghỉ ngơi.

Hôm nay thời gian lại dài đằng đẵng không có điểm cuối, mỗi ngày cô vẫn làm chuyện của mình, chỉ là tất cả hành vi đều trở nên máy móc và trống rỗng, cuốn sổ kia như là trẻ con vẽ bậy, kết quả chỉ là một hồi ức đáng cười.

Hôm nay cuối cùng đã có kết quả hình phạt.

Bởi vì thái độ nhận tội của Chu Dương thành khẩn, thêm nữa có đơn thông cảm từ gia đình nạn nhân, bị phán hai năm án treo.

Người bị hại vi hộ khẩu nông thôn, dựa vào thu nhập năm 2015 ở nông thôn làm tiêu chuẩn, tiền bồi thường tử vong cùng với thu nhập nhân hai mươi năm, tổng cộng bốn mươi hai vạn.

Người bị hại có hai đứa con sinh đôi mới một tuổi, nuôi dưỡng đến mười tám tuổi, tổng cộng hai bảy vạn ba.

Phí mai táng cộng thêm tổn thất tinh thần và phí tổn khác, tổng cộng sáu vạn năm trăm.

Thêm nữa đã nhận được sự thông cảm của người nhà nạn nhân, nên tiền bồi thường là ba lăm vạn, tổng cộng một trăm mười ba nghìn năm trăm vạn.

Bên bảo hiểm trả mười một vạn, Chu Dương tổng cộng bồi thường cho gia đình nạn nhân chín mươi chín vạn ba nghìn năm trăm.

Triệu Hằng nghe được kết quả phán quyết từ luật sư Phạm, "Ừ" một tiếng, không hỏi thêm bất cứ gì khác.

Luật sư Phạm suy nghĩ một lát, hỏi: "Chu Dương có liên lạc với cậu không?"

"Không." Triệu Hằng nói.

Luật sư Phạm không nói thêm gì.

Sau khi Chu Dương nhận được kết quả phán quyết ở toà án, đóng gói đồ đạc trong phòng một đêm, sáng hôm sau, anh tìm được danh thϊếp của con trai chủ nhà tự xây kia, gọi cho anh ta.

Người này họ Lương, công ty mở ở tỉnh ngoài, nước ngoài cũng có, bởi vì định giải tán với phía đối tác làm một mình, hiện tại anh ta rất thiếu người.

Trong lúc Chu Dương thi hành án phạt cần phải làm đơn xin rời khỏi đây, bởi vậy bàn bạc xong với đối phương, anh lập tức bắt tay vào tiến hành làm thủ tục.

Bận rộn suốt một tuần, sau khi tất cả xong xuôi, đêm đó anh nằm ở trên giường, hai mắt mở to trong bóng tối, một lúc lâu sau anh mới ngồi dậy, bám lấy một chân, ngồi trong bóng đêm một lúc, anh mới xuống đất.

Chậm rãi ra khỏi nhà trọ, anh đi ra ngoài châm một ***, sau khi hút xong đi đến trước thùng rác, giẫm tắt ***, sau đó đi vào bên trong cư xá.

Ba phút sau, anh đứng ở trước cửa nhà Triệu Hằng, ấn chuông cửa, không đợi cửa mở, chờ khi tiếng chuông ngừng lại, anh mở miệng: "Anh xin đi tỉnh ngoài."

Qua một lúc, bên trong mở ra.

Trong phòng chỉ mở một ánh đèn nho nhỏ, ánh sáng lờ mờ, cô lặng lẽ đứng bên trong, ngoài bờ môi hơi khô, dường như không có gì thay đổi, giống như lần gặp mặt cuối cùng mấy tháng trước của bọn họ.

Sáng sớm ngày đó, Triệu Hằng dậy trước, mặc chỉnh tề ra ngoài đi làm, anh đi đến ngân hàng gần đó rút ra hai nghìn tiền mặt, sau đó quay lại nơi này chậm rãi thu dọn hành lý.

Đã lâu không gặp, Chu Dương nhìn chằm chằm vào mặt cô, hai mắt bất giác nóng lên, anh cụp mắt.

Triệu Hằng đi qua một bên.

Chu Dương sửng sốt, đi vào trong nhà.

"Đi tỉnh ngoài?" Triệu Hằng nhẹ giọng hỏi.

"Ừ." Chu Dương nói.

"Đi bao lâu?"

"Không biết."

"Ừ." Triệu Hằng nhàn nhạt nói.

Cô quay người hỏi: "Uống nước không?"

"... Không."

Triệu Hằng ngồi vào ghế sa lon, trượt con chuột, tiếp tục xem nội dung công việc, ánh sáng màn hình phản chiếu lên mặt cô, ௱ô** lung không chân thực.

"Khi nào đi?" Cô hỏi.

"... Ngày mai."

"Ừ." Triệu Hằng gật đầu.

Chu Dương chậm rãi nói: "Anh đi tỉnh ngoài vẫn là làm lắp đặt thiết bị, kiếm được bao nhiêu anh sẽ trả cho em bấy nhiêu, anh sẽ nhanh chóng."

"Ừ."

Ánh mắt Chu Dương vẫn không rời mặt cô, qua một lúc anh mới nói một câu, sau đó Triệu Hằng đáp vài chữ đơn giản, cuối cùng không còn gì để nói, anh lại nhìn chằm chằm cô một lúc.

Hai chân không muốn thay đổi phương hướng, nhưng anh vẫn phải thay đổi rồi."Anh đi đây." Anh nói.

Đợi vài giây, không nhận được đáp lại, anh xoay người, chậm rãi đi tới cửa.

"Anh có từng yêu em không?"

Giọng nói sâu kín từ phía sau lưng truyền đến.

Chu Dương há to miệng, nhưng không phát ra âm thanh. Anh muốn trả lời, bảo cô chờ anh, nhưng anh nói không nên lời.

Vậy xem như "Không có" rồi.Trong đêm tối, Triệu Hằng ngồi tại chỗ, thay anh trả lời.

Trong lòng cô khẽ thả lỏng. Như vậy tốt nhất, cô sẽ làm từng bước theo kế hoạch kết hôn sinh con, có được một gia đình ấm áp cô khao khát từ nhỏ.

Mở cửa, Chu Dương đi ra ngoài. Anh nhẹ nhàng giữ cửa đóng lại, đứng vài giây, anh dựa vào tường, từ trong túi móc ra ***.

Còn thừa ba điếu, anh châm một điếu.

Đèn cảm ứng một lát sau lại tắt, hành lang chìm vào bóng tối, *** lập loè, khói thuốc như sương mù dày đặc che khuất thế giới này, thổi không tan, khiến người thấy không rõ.

Đêm lập xuân đó, cô cùng anh về nhà, ngủ ở trên giường anh, ôm lấy cổ anh hôn anh, thật ra anh biết rõ khi đó cô là một chú cá bị ném lên bờ, coi anh trở thành bình dưỡng khí. Còn anh sẵn sàng hao hết tất cả dưỡng khí cung cấp nuôi dưỡng cô, nhưng không dám để cho cô biết rõ.

Hôm nay càng không thể rồi, anh nghĩ.

Không thể để cho cô biết, Chu Dương tự nói với mình.

Không thể... Đáy lòng anh nói.

Điếu thuốc thứ ba còn thừa non nửa, Chu Dương quăng đi, lấy ra chìa khóa, trong bóng đêm chuẩn xác cắm vào ổ.

Ngọn đèn lờ mờ như trước, cô ngồi trên ghế sa lon, tư thế không thay đổi chút nào.

Chu Dương đi vào, cô quay đầu lại.

Đi đến trước sô pha, Chu Dương đứng lại, không nói lời nào nhìn chằm chằm vào cô. Qua vài giây, một cái đệm ném về phía anh, anh không tránh.

Theo sát là cái đệm thứ hai, dép lê trên mặt đất, tất cả đồ trong tầm với, Triệu Hằng cầm gạt tàn thuốc, mạnh mẽ ném qua, lần này nện vào cằm anh, anh bị trúng hơi đau, cơ thể vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Hai bảy tuổi, cô phấn đấu nửa đời hai bàn tay trắng! Triệu Hằng tát qua trúng vào cằm anh, vết đỏ bị gạt tàn đập trúng càng lộ rõ.

Một cái không đủ, cô lại không ngừng tát, không ngừng bộc phát trên mặt trên người anh. Cho đến khi tay cô đau nhức sức dần yếu đi, Chu Dương bỗng nhiên ôm chặt lấy cô.

Cô bị đặt ở trong ngực anh, bàn tay để ra sau gáy anh. Chu Dương càng ôm chặt hơn, đến mức khiến eo cô sắp gãy.

Anh cảm nhận được dưới cổ áo ẩm ướt, anh giữ gáy cô, ôm chặt cô, tùy ý cô thỉnh thoảng tát. Qua một lúc, anh hôn cô thẳng một đường lên trên.

Triệu Hằng ngửa ra sau lấy ôm cổ anh, nước mắt chảy xuống, cô không muốn đáp lại, bị ép không ngừng lui về phía sau, cuối cùng ***ng vào ghế sô pha, Chu Dương giữ lưng cô ngã xuống.

Triệu Hằng bị kéo vào vực sâu, một lần lại một lần, cô gần như khàn cả giọng.

Trong phòng đã là một đống bừa bộn.

Ánh sáng chiếu từng chút một vào tấm rèm màu xanh, Triệu Hằng ngủ rất sâu, hơi thở nặng nề, Chu Dương nằm ở phía trên, khẽ ngửi cổ cô, sau đó đi xuống đất.

Đồ trong phòng tắm không thay đổi, Chu Dương đánh răng rửa mặt, sau khi đi ra mặc quần áo, sau đó đi đến bên Triệu Hằng, ngồi xổm xuống nhìn cô.

Nhìn một lúc, anh ngẩng đầu tìm túi. Anh đi đến trước bàn, từ trong túi cô lấy ra son môi, lại ngồi xổm xuống, vặn nắp son môi ra, nhẹ nhàng thoa môi cô.

Đóng nắp lại, thả son vào túi, anh lại đi về bàn, đứng dựa vào tường, cúi đầu nhìn người ngủ trên giường.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, còn thừa một tiếng nữa.

Lại qua mười phút, người trên giường mấp máy mắt, Chu Dương ngồi xổm xuống.

Triệu Hằng tỉnh lại, nhìn thấy anh ngồi xổm trước mặt cô.

"Chào buổi sáng." Chu Dương nói.

"... Chào buổi sáng."

"Anh phải đi đây."

"... Ừ."

"Em ngủ tiếp đi."

"Ừ."

Chu Dương đứng dậy, Triệu Hằng không nhúc nhích, nằm im.

Chu Dương đi vài bước, đột nhiên trở lại, ngồi xổm trên mặt đất nói: "Đợi điện thoại của anh."

"... Ừ."

Anh đột nhiên an tâm, hôn môi cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Lúc này thực sự phải đi rồi, anh lên tàu cao tốc đi tỉnh ngoài đúng trước mười phút.