Xuân Khởi

Chương 30

Người kia khóc không phải mang theo sự quá khích, mà là mang đầy chờ mong và đau thương.

"Mẹ tìm con rất lâu rồi, sao con đột nhiên nghỉ việc, lại còn dọn nhà không nói tiếng nào, mẹ rất lo cho con."

Chu Dương bất giác rơi một cái đinh xuống, trên mặt đất để một tấm bảo hộ màu đò, không phát ra chút tiếng động nào. Anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Triệu Hằng, Triệu Hằng không nói chuyện.

Người phụ nữ trung niên tóc ngắn, tóc đã có sợi bạc, hai má gầy gò, mắt cụp xuống, ngũ quan không tệ, lúc còn trẻ dung mạo cũng khá.

Ánh mắt bà ta nhu nhược ân cần: "Gần đây con thế nào, sống được không? Con gầy đi nhiều quá..."

"Không có."

Chu Dương cuối cùng cũng nghe thấy Triệu Hằng mở miệng, "Tôi còn tăng thêm nửa cân cơ. Bà ít nói nhảm thôi."

Triệu Hằng nói chuyện luôn mang theo tính công kích, lúc này thể hiện vô cùng rõ ràng.

Người phụ nữ trung niên đè lại cửa, "Không ốm là tốt rồi, con sống tốt là tốt rồi..." Bà ta nhìn vào trong nhà, dò xét mặt đất, nói, "Mẹ không biết con mua phòng ở, mẹ đột nhiên tìm đến như vậy, có phải quấy rầy đến con không? Xin lỗi, tí nữa mẹ sẽ đi."

Nói xong bà ta nghiêng đầu, dường như kéo qua thứ gì đó, "Đã lâu em trai con không gặp con rồi, ngày hôm qua nó còn nhắc tới con đấy."

Người đàn ông ngồi xe lăn bị kéo tới cửa, anh ta kêu một tiếng: "Chị."

Người phụ nữ trung niên lau nước mắt trên mặt, nói: "Những ngày này mẹ bận rộn chăm sóc nó, cũng không quan tâm đến con, mẹ lo không biết con trải qua năm mới thế nào, có ăn uống tử tế không. Lần sau mẹ mang canh tới cho con được không?"

Bà ta thấy Triệu Hằng không nói lời nào, cẩn thận từng li từng tí nói: "Gần đây con rất bận sao? Mẹ thấy con đang lắp đặt thiết bị, có cần mẹ hỗ trợ không? Để con tập trung làm việc."

Triệu Hằng vẫn không mở miệng, Chu Dương lại thấy chân cô run lên, tiếp đó cánh tay cũng run run.

Chu Dương khẽ giật mình, anh lập tức nhảy xuống bàn.

Mặt đất hơi rung lên, người phụ nữ trung niên dời mắt nhìn về phía trong phòng.

Chu Dương bước đến bên cạnh Triệu Hằng, anh nghiêng đầu liếc cô, thấy mặt cô không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng, anh chạm tay vào cô, kéo cô lùi về sau, chắn trước mặt cô.

Triệu Hằng ngước mắt, chỉ thấy cằm và bả vai anh.

Chu Dương không nói thừa câu nào, anh lập tức uy hϊếp, "Đi ra ngoài!" Giọng anh lạnh lùng.

Người phụ nữ trung niên ngẩn người, vô thức lùi về phía sau, nhìn về phía Triệu Hằng: "Hằng Hằng..." Lại nghĩ tới con trai, vội vàng kéo xe lăn về sau.

Triệu Hằng đứng ở phía sau lưng Chu Dương không thèm để ý, cô đã tỉnh táo lại, lấy điện thoại từ trong túi áo, gọi cho bên quản lý chung cư.

Chu Dương như hàng rào cao lớn, ngăn cản mọi xâm phạm bên ngoài cho Triệu Hằng, nhưng người ngoài cửa cũng không có hành động gì tiếp theo.

Sau khi người phụ nữ trung niên đã hết sững sờ, khom lưng, bất lực rơi nước mắt: "Hằng Hằng, mẹ chỉ là tới thăm con một chút thôi, không có ý gì khác, con ăn ngon ở tốt là mẹ và em con yên tâm rồi, mẹ cũng sống không được bao lâu nữa, em con cũng sẽ không liên lụy đến con..."

Chu Dương chuẩn bị đóng cửa, người đàn ông ngồi xe lăn đột nhiên tới gần, ngăn cánh cửa.

Quản lý và bảo vệ nhanh chóng chạy đến, lúc ra khỏi thang máy khϊếp sợ với hình ảnh trước mắt——

Người đàn ông cao to xách cả xe lăn và người ngồi trên đó, đi đến thang máy vừa mở cửa, đẩy xe lăn vào, lại quay người bắt lấy tay người phụ nữ trung niên, đẩy mạnh vào thang máy.

Chu Dương nhìn quản lý và bảo vệ sững người nói: "Làm ơn mang bọn họ rời đi, giữa ban ngày ban mặt sao lại để họ xông vào đây."

Quản lý phản ứng kịp, cũng nhận ra hai người này, bọn họ "căm thù đến tận xương tuỷ " đối với hai mẹ con này, hai người cùng đi xuống dưới, lúc cửa thang máy đóng lại Chu Dương còn có thể nghe thấy tiếng người phụ nữ trung niên khóc thảm thiết.

Anh đi trở về bên cạnh Triệu Hằng, cúi đầu nhìn cô: "Không sao chứ?"

Triệu Hằng lắc đầu, tay phải vẫn còn nắm chặt điện thoại.

Chu Dương cũng không hỏi nhiều, anh bắt lấy cánh tay Triệu Hằng, mang người vào trong phòng, ngoài cửa vang lên tiếng thang máy mở ra, hai người phản xạ có điều kiện quay đầu, thấy quản lý đi tới.

Người quản lý không khỏi tự trách, cố ý đi lên một chuyến giải thích.

"Cô Triệu, thật sự xin lỗi, mẹ con nhà kia đã đến đây mấy lần, lần đầu tiên bảo chúng tôi tra số nhà của cô, chúng tôi không làm."

"Hơn nữa bà ta còn nói sai tên của cô, sau đó chúng tôi tra máy tính, cũng không tìm được cô. Cho nên không biết người bọn họ muốn tìm là cô, không kịp thời thông báo cho cô, đây là lỗi của chúng tôi. Hôm nay bọn họ gõ cửa từng tầng một, vừa rồi đã có người báo cáo với chúng tôi, chúng tôi tới nơi đã chậm, thật sự xin lỗi."

Triệu Hằng lắc đầu, cố kìm nén, chỉ nói: "Sau này bọn họ còn đến tìm tôi thì đừng cho họ vào."

Quản lý nói: "Cô yên tâm, chúng tôi đã để ý hai người kia rồi."

Cửa điện tử bên dưới khóa lại, không có thẻ người ngoài không vào được, trừ khi gọi điện thoại cho chủ nhà mở cửa.

Sau khi bị mời xuống dưới, hai mẹ con kia cũng không rời đi, bọn họ đứng ở bên cạnh bồn hoa, không ồn ào, chỉ là thỉnh thoảng lau nước mắt, chốc lát sau có mấy người tò mò đi tới.

Triệu Hằng đứng ở ban công, nghe không rõ bên dưới nói gì, chỉ là thấy mấy người không biết là chủ nhà hay là người qua đường, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Chu Dương đứng bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô.

Triệu Hằng nhìn xuống dưới, bỗng nhiên nói: "Mỗi lần bọn họ diễn kịch đều là như vậy."

Không đợi Chu Dương mở miệng, Triệu Hằng lại nói: "Anh đi làm đi, em còn làm việc."Đẩy người vào trong, cô kéo cửa.

Triệu Hằng ngăn mình ở một góc nhỏ, cô để ghế sát tường, bên dưới không còn nhìn thấy được cô.

Cô ngồi xuống, lại bật máy tính lên, ngón tay dán vào bàn phím, trong đầu cô lại trống rỗng.

Qua thật lâu, cô mới chậm rãi gõ chữ, tiếp tục làm việc.

Sau một lúc, "Cốc cốc —— "

Triệu Hằng nghiêng đầu, nhìn thấy Chu Dương gõ cửa. Cô không đứng dậy, giữ cửa kéo. Cửa hơi nặng, bên dưới lại có đá vụn, tư thế của cô rất khó dùng sức.

Bỗng nhiên chợt nhẹ đi, cô ngẩng đầu, là Chu Dương giữ cửa đẩy ra.

Chu Dương đứng ở đó, cánh tay chống cửa, hỏi: "Còn chưa xong việc sao?"

"Sắp rồi. Có việc gì sao?"

"Anh gọi đồ bên ngoài, nên ăn trưa rồi."

Đã sắp một giờ chiều, nên ăn rồi. Triệu Hằng đứng dậy, nhìn xuống dưới, người vẫn còn ở đó khóc thảm.

Bên ngoài có bàn gỗ, Chu Dương nói: "Đặt trên bàn này, anh gọi bốn món."

Triệu Hằng liếc thấy bên cạnh túi có Rượu, cô nhìn Chu Dương: "Rượu?"

Chu Dương nói: "Cửa hàng bên ngoài có bán, tiện thể mua một chai, uống chút nhé?"

"...Lại muốn chuốc em say à?"

"Anh chuốc lúc nào chứ, toàn là em tự uống."

Hai người yên tĩnh, thậm chí nghĩ tới lần đó sau khi uống Rượu không kiềm chế được.

Chu Dương hơi cúi đầu, liếc cô. Anh mở chai Rượu ra, rót vào cốc giấy. Đặt tới trước mặt Triệu Hằng, anh nói: "Uống đi."

Triệu Hằng cầm cốc, xoay trong tay, quan sát Chu Dương: "Uống Rượu, buổi chiều anh còn phải làm việc không?"

"Làm chứ, uống ít đi một chút."

Triệu Hằng uống một ngụm.

Toàn bộ đồ ăn đã được bày ra, khá đầy đủ, hai món cay khiến người ta thèm thuồng. Không có ghế, hai người đứng mặt đối mặt ăn, Triệu Hằng gắp đồ ăn hỏi: "Căn hộ này lắp đắt thiết bị xong nhanh nhất là bào lâu?"

Chu Dương suy nghĩ, "Nhanh nhất cũng phải cuối tháng tư."

Triệu Hằng khẽ thở dài: "Không thể nhanh hơn hả?"

Chu Dương lắc đầu, "Lúc trước kéo dài quá lâu." Anh hỏi, "Rất sốt ruột sao?"

"Ừ." Triệu Hằng nhìn phòng khách, "Tất cả tài sản của em đều ở trong đó, đương nhiên là sốt ruột rồi."

Chu Dương không lên tiếng, anh ăn vài miếng, mới nói: "Nghe nói căn hộ này vốn là phòng cưới?"

Triệu Hằng nhìn về phía anh, "Nghe Chu Dư Vĩ nói?"

"Ừ."

"...Nửa cuối năm 2014 mua, lúc trước là chuẩn bị làm phòng cưới."

Chu Dương nhớ tới ngày trong cuốn sổ kia, hình như là mua vào tháng 10 năm 2014.

Anh nhìn ra Triệu Hằng luôn tính toán tỉ mỉ, ngày hôm qua khi mua đồ gia dụng cô làm vài phép tổ hợp, tiết kiệm không ít tiền.

Chu Dương hỏi: "Tiền bạc không dư dả, sao phải cố hết sức như vậy?"

"Đem tiêu sạch mới tốt, giữ lại gửi ngân hàng để cho mẹ con nhà kia cắn xé sao?"

Chu Dương ngừng đũa.

Triệu Hằng mỉm cười, cô cầm cốc giấy, chậm rãi đi đến bên lan can, nhìn xuống, đúng lúc trông thấy người phụ nữ trung niên đẩy xe lăn ra khỏi cư xá.

Chu Dương đi đến bên cạnh cô.

Triệu Hằng nói khẽ: "Em có thể đối mặt với người phân rõ phải trái, cũng có thể đối mặt với người không nói đạo lý đấy. Nhưng em không thể đối mặt với người đáng thương. Anh biết không —— "

Triệu Hằng nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Chu Dương: "Hôm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ấn tượng của em đối với anh và Tiểu Á không tốt chút nào."

Chu Dương cụp mắt, "Tại sao?"

"Bởi vì anh để cho cậu ấy đi xuống giải quyết chuyện." Ánh mắt Triệu Hằng nhìn về phía xa, "Ai yếu hơn người đó có lý, loại chuyện này không hiếm thấy. Trước kia em là người đứng ở ngoài xem náo nhiệt, chờ đến khi tự mình trải qua mới hiểu được loại cảm giác này."

Triệu Hằng trầm tư suy nghĩ, hơi nhíu mày, "Dùng đáng thương bức bách người khác thỏa hiệp, không thỏa hiệp ư? Tốt, tất cả mọi người sẽ nói, ‘Cô xem đấy, bọn họ đã đáng thương như vậy rồi’, anh sẽ trở thành người làm sai."

Đôi mẹ con kia đáng thương lại khiến cho Triệu Hằng trở thành người làm sai.

"Lúc em năm tuổi đã biết mình được nhận nuôi, năm ngoái là lần đầu tiên em gặp bà ta, nghe nói bà ta còn có một người con gái lớn hơn em hai ba tuổi, em chưa gặp chị ta. Con trai bà ta xảy ra tai nạn bị liệt nửa người, bà ta nói trước kia chưa từng quấy rầy em, hiện tại chỉ hi vọng em nể bà ta mười tháng mang thai cho bà ta vay chút tiền."

"... Em cho bà ta?" Chu Dương khẽ hỏi. Anh không dùng từ "Mượn", mà dùng từ "Cho".

Triệu Hằng hiểu, cô cười nói: "Ban đầu em không cho, nhưng bọn họ quá đáng thương, tất cả mọi người đều nói như vậy, Chu Dư Vĩ cũng thế, cho nên em cho bọn họ hai vạn."

"Sau đó thì không dứt được." Chu Dương dùng câu khẳng định.

"Ừ." Triệu Hằng nói.

Bọn họ quỳ xuống ở công ty cô, cầu xin trong đơn vị Chu Dư Vĩ, bọn họ rất hiểu kỹ xảo tranh thủ đồng tình, giống như một màn vừa rồi, bọn họ chỉ là quan tâm cô, muốn đến gần cô, còn cô quần áo ngăn nắp, còn mẹ đẻ và em trai lại trải qua những ngày khốn khó.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt đồng tình nhìn bọn họ, dùng ánh mắt trách móc nặng nề nhìn cô.

"Trước kia em đã từng oán mẹ nuôi. Bà không chịu cung cấp tiền cho em học đại học, nói bà nuôi em đến mười tám tuổi, đã đủ hết lòng quan tâm giúp đỡ. Trước đó là do chồng trước không có con mới nhận nuôi em."

Chu Dương đột nhiên xoa đầu cô, mái tóc nâu của cô mềm mại, trong lòng cô không khỏi ấm lên.

Triệu Hằng mỉm cười với anh, "Hiện tại em muốn cảm ơn bà, ít nhất trước khi ly hôn bà cũng từng thật lòng thương yêu em. Bà nuôi lớn em trưởng thành, cho em có đồ ăn mặc, có nơi che gió tránh mưa. Quan trọng nhất là sau khi em kiếm được tiền, bà chưa từng xin đồng nào của em, không làm ảnh hưởng đến công việc và sinh hoạt của em."

Triệu Hằng hơi cúi đầu xuống, trong tầm mắt là ống quần Chu Dương.

Bàn tay trên đầu vẫn không rời đi, bàn tay kia vừa lớn lại ấm áp, lần đầu tiên cô được người xoa đầu như vậy.

Tay Triệu Hằng khẽ nhúc nhích, cô siết chặt cốc giấy, Rượu bên trong suýt chút nữa tràn ra, cô uống hết một ngụm, lúc mờ miệng đã cực kỳ bình tĩnh."Chân em tê quá."

"... Ngày hôm qua đi hơi nhiều?" Chu Dương hỏi.

"Chắc là vậy."

"Ngồi xuống đi." Chu Dương chỉ về phía ghế.

Triệu Hằng đi tới chỗ đó ngồi xuống, khẽ xoa bốp chân, Chu Dương bày lại đồ ăn.

Dưới vòi nước có để hai thùng sơn không, bình thường dùng để giội nước và lấy nước. Chu Dương lật hai thùng lại, một thùng bày đồ ăn, một thùng để ngồi.

Anh vốn cao hơn so với Triệu Hằng, thùng sơn lại cao hơn ghế, bởi vậy anh chỉ có thể cúi đầu nhìn đối phương.

Triệu Hằng uống đến mức nóng cả người, cô cởϊ áσ khoác, đưa cốc giấy cho Chu Dương: "Không uống được nữa."

Chu Dương lấy đi, dốc nốt vào cốc mình, hỏi cô: "Có ăn cơm không?"

"Cho em một chút."

Chu Dương cầm lấy hộp cơm để trên đá cẩm thạch, xới một nửa, đưa cho Triệu Hằng.

Triệu Hằng ăn mấy miếng, chợt nghe anh nói: "Ánh mắt em chọn bạn trai không được tốt lắm."

Triệu Hằng sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.

Chuyện năm ngoái của cô nghe là hiểu ngay, bạn trai cũ không chịu nỗi, chia tay cô, Chu Dương không cần đoán. Anh nói xong cũng nhìn thẳng Triệu Hằng.

"Ánh mắt chọn bạn gái của anh cũng không có gì đặc biệt." Triệu Hằng nói.

Chu Dương: "..."

Hai người đều im lặng, mắt đối mắt, Triệu Hằng ngẩng cổ lên. Xương quai xanh thon dài dưới cổ chọc người.

Một chiếc BMW đỗ bên ngoài cư xá, Chu Dư Vĩ từ trong xe xuống, lúc đi vào anh ta ngẩng đầu, muốn nhìn căn hộ kia, đã thấy một nam một nữ ngồi bên ngoài ban công tầng mười, thân hình nam cao lớn hiếm thấy, người nữ thì anh ta đã quen thuộc bảy tám năm nay.

Hai người dựa vào dưới cửa sổ, mặt dán rất gần, giống như đang hôn.

Chu Dư Vĩ lùi về phía sau, không dám tin. Cho đến khi nhìn thấy cánh tay cô gái ôm lấy cổ đối phương, anh ta mới vội vàng xoay người, lao vào trong xe.

Ánh mặt trời tản mác, Triệu Hằng rời khỏi môi Chu Dương. Chu Dương vuốt tóc cô, cúi đầu nói: "Đừng ở chỗ kia nữa."